Hiển thị các bài đăng có nhãn Giải Trí. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giải Trí. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Bây giờ có mấy ai nhìn về ngày xưa ????



Có một người đi qua hoa cúc
có hai người đi qua hoa cúc
bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình





Đôi lúc khi đã trưởng thành tôi hay nhìn về quá khứ, một quá khứ trong veo ngây thơ đầy tiếng cười, một quá khứ mà niềm hạnh phúc chỉ là được có tấm áo mới ngày tết, được nhận lì xì, được chơi những trò chơi dân gian như đánh đáo, chơi xu, bắn bi.
Cuộc sống chỉ là những tiếng ê a của trẻ nhỏ khi đọc bài, những cái bánh mẹ mua khi đi chợ về, là tiếng cãi nhau chí chóe khi phát hiện chơi ăn gian trong trò chơi nào đó.




Tuổi thơ là lúc háo hức chờ đợi đến 7 giờ để được xem chương trình "những bông hoa nhỏ" trên chiếc ti vi đen trắng, những buổi trèo hàng rào xem phim màn ảnh rộng đến nỗi lấm lem cả mặt mày.



Nhưng rồi khi lớn lên, chắc chẳng mấy ai còn nhớ về tuổi thơ ấy. Cánh diều ven sông, chọi cỏ gà ven bờ cỏ giờ chắc cũng đã quá xa xôi. Chỉ đôi lúc ngược xuôi bất chợt gặp lại người bạn tuổi còn thơ mới chợt rưng rưng nhớ về kỷ niệm, những cảm xúc ào về như thác lũ là lúc cảm xúc khó gọi thành lời.





Nhưng có lẽ cuộc sống đầy những sự ganh đua, đầy những tham vọng đã cuốn tâm hồn rời ký ức quá xa, tháng ngày không còn tính ở quá khứ nữa mà ở hiện tại đang sống với những mối quan hệ mới, lợi dụng có, nhờ vả có vì những thứ lợi ích vật chất nào đó có và chỉ thỉnh thoảng thôi, trong một thoáng qua hoặc ở đôi người bạn cũ mối quan hệ đó mới thuần túy trong trẻo như tuổi thơ.






Chỉ là một thoáng cảm xúc thôi, một thoáng để thấy rằng chỉ như là câu hát
"Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa cánh diều chở bao ước mơ
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mờ tím
Ngày xưa ơi mãi xa tuổi thơ xa bến đò mờ sương cuối thu
Xa dáng em gầy trong ướt áo, xa lời hứa khi xưa..."

Bây giờ có mấy ai nhìn về ngày xưa ????


Cánh Vạc Đêm
Nguyễn Xuân Hòa

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

Bức tượng cẩm thạch


(Dân trí) - Viện bảo tàng nọ được xây sàn lót bằng những viên đá cẩm thạch và có một bức tượng đá cẩm thạch to lớn tuyệt đẹp được trưng bày ở giữa sảnh bảo tàng.
Rất nhiều người đến từ mọi nơi trên thế giới chỉ để chiêm ngưỡng bức tượng cẩm thạch tuyệt đẹp. Một đêm, viên đá cẩm thạch nói chuyện với bức tượng cẩm thạch.

“ Này bức tượng cẩm thạch, thật không công bằng chút nào. Tại sao mọi người từ mọi nơi trên thế giới đến đây chỉ để bước qua tôi và chiêm ngưỡng bạn?”.


Bức tượng cẩm thạch trả lời: “Bạn thân mến của tôi. Bạn còn nhớ chúng ta đều xuất phát từ một hang động giống nhau không?”.


- “Đúng. Đó cũng chính là lý do tại sao tôi cảm thấy quá bất công. Chúng ta đều được sinh ra từ hang động giống nhau, vậy tại sao mỗi người chúng ta lại nhận được sự đối xử khác nhau đến vậy?”


- “Thế bạn còn nhớ những ngày khi mà các nhà kiến trúc cố gắng chế tác bạn nhưng bạn lại ra sức chống đối họ không?”


- “Có, tất nhiên là tôi nhớ. Tôi ghét mấy người đó. Không thể tưởng tượng được mấy người đó lại sử dụng mấy cái dụng cụ đáng ghét mài giũa lên người tôi. Nó làm tôi đau và tổn thương quá nhiều. Thật kinh khủng!


- “Đúng rồi. Các nhà kiến trúc đã không thể chế tác được bạn”.


- “Thế thì sao?”


- “Khi các nhà kiến trúc quyết định từ bỏ bạn và bắt đầu chế tác sang tôi. Tôi đã biết một điều rằng tôi sẽ trở thành một điều gì đó khác biệt sau những nỗ lực của các nhà kiến trúc. Tôi đã không chống đối lại họ, thay vào đó tôi cố gắng chịu đựng những nỗi đau từ các dụng cụ mà họ mài giũa vào người tôi.


Đá cẩm thạch lặng thinh suy nghĩ.


- “… Và anh bạn của tôi, đó chính là cái giá để có được mọi thứ trong cuộc sống. Từ khi bạn quyết định bỏ nửa chừng, chống đối lại họ, không chịu đựng nổi những vất vả, những nỗi đau thì bạn không thể đổ lỗi cho bất kì ai khi mà họ bước qua bạn để chiêm ngưỡng tôi”.


Càng có nhiều khó khăn gõ cửa cuộc sống của bạn, bạn càng phải quyết tâm vượt qua để cuộc sống tốt hơn. Bạn sẽ học hỏi được từ những khó khăn đó, sử dụng nó để phục vụ cho tương lại của bạn. Những trở ngại và thất bại hôm nay là viên gạch vững chắc để bạn bước tới thềm cửa rạng ngời của tương lai.


Khi quá khứ đi qua, bạn không thể thay đổi nó. Nhưng bạn có thể làm tốt hơn trong tương lai. Quá khứ có thể là tốt, nhưng hiện tại còn tốt hơn và tương lai luôn là tốt nhất.


Minh Anh
Theo LFD

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

“Cám ơn đã dành thời gian cho tôi”

(Dân trí) - Cũng một thời gian rồi Jack chưa gặp ông cụ ấy. Trường đại học, các cô gái, sự nghiệp và mưu sống mới là những gì Jack quan tâm.

Thực ra, Jack đã đi khắp đất nước trong hành trình rượt đuổi giấc mơ của mình. Cuộc sống xô bồ khiến Jack hầu như không có thời gian cho hoài niệm và cho gia đình. Anh làm việc vì tương lai của mình và không gì có thể ngăn cản được anh.

Tiếng mẹ nói trong điện thoại, “Ông Belser vừa qua đời đêm qua. Tang lễ được tổ chức vào Thứ Tư.”

Ký ức vụt qua trong Jack như một thước phim, anh ngồi yên lặng và nhớ lại những ngày thơ ấu.

“Jack, con có nghe mẹ nói không?”

“À, vâng, con xin lỗi mẹ. Lâu rồi con không còn nghĩ tới ông cụ nữa. Con xin lỗi, nhưng con cứ nghĩ là ông cụ đã qua đời từ lâu rồi”.

Mẹ Jack kể: “Vậy mà ông ấy chẳng bao giờ quên con. Lần nào mẹ gặp ông ấy cũng hỏi thăm về con đấy. Ông ấy hay nhớ lại những ngày con đứng bên kia hàng rào...

“Con thích ngôi nhà cũ mà ông ấy ở”

“Con biết không Jack, ông Belser đã xuất hiện và trở thành người dạy dỗ con khi ba qua đời”

“Ông ấy đã dạy con nghề mộc.” Jack nói, “Nếu không có ông, con sẽ không theo nghiệp này. Con cũng được ông dạy những điều mà ông cho là quan trọng… Mẹ, con sẽ đến dự lễ tang”.

Vẫn tất bật như mọi ngày, Jack bắt chuyến bay sớm nhất trở về. Đó là một tang lễ nhỏ, đơn sơ. Ông Belser không có con, hầu hết các anh chị em họ cũng đều đã qua đời.

Vào đêm trước khi trở lại với công việc, Jack và mẹ ghé qua thăm lại ngôi nhà cũ ấy một lần nữa.

Jack đứng trên bậc cửa một hồi, cảm giác như thể mình đang bước vào một thế giới khác, vượt qua không quan và thời gian.

Ngôi nhà vẫn y nguyên như trong trí nhớ của Jack. Mỗi bức tranh, mỗi đồ vật… Bỗng dưng Jack đứng sững lại.

“Sao vậy Jack?”, mẹ hỏi.

“Chiếc hộp đã biến mất”.

“Hộp nào?”.

“Có một chiếc hộp vàng nhỏ trên bàn. Chiếc hộp ấy bị khóa, trước đây đã rất nhiều lần con hỏi ông ấy có gì bên trong. Ông ấy chỉ trả lời rằng “Đó là thứ ông quý trọng nhất”.

Nó đã biến mất. Mọi thứ trong ngôi nhà vẫn y nguyên ngoại trừ chiếc hộp. Có lẽ ai đó trong nhà Belser đã đem nó đi.

“Từ giờ con sẽ không bao giờ biết được bên trong hộp là gì. Có lẽ con nên đi ngủ thôi. Mai con phải bay chuyến sớm để về nhà”.

Hai tuần trôi qua kể từ cái chết của ông Belser. Một hôm khi đi làm về Jack thấy có giấy nhắn trong hòm thư, viết: “Yêu cầu ký nhận gói hàng. Chúng tôi đến không thấy ai ở nhà. Hãy đến bưu điện trong vòng ba ngày tới”

Sớm hôm sau, Jack đến nhận gói hàng. Đó là một bưu kiện nhỏ cũ kỹ, chữ viết tay khó đọc, nhưng địa chỉ gửi trả làm Jack chú ý: “Ông Harold Belser...”

Jack đem chiếc hộp lên ô tô và mở ra xem. Bên trong chính là chiếc hộp bằng vàng và một bưu thư. Tay Jack run run khi đọc những dòng chữ.

“Khi tôi qua đời, hãy gửi chiếc hộp này và những thứ có bên trong cho Jack Bennett. Đó là thứ quý giá nhất trong đời tôi”.

Có một chiếc chìa khóa nhỏ dính trên bức thư. Tim Jack đập nhanh và mắt ướt lệ, anh cẩn thận mở khóa, thấy bên trong có một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng rất đẹp. Lướt những ngón tay trên chiếc vỏ bóng đẹp, Jack mở nắp đồng hồ. Trong đó khắc dòng chữ:

“Jack, Cảm ơn cậu đã dành thời gian cho tôi! - Harold Belser.”

“Điều ông ấy quý trọng nhất là … thời gian của mình” - Jack cầm chiếc đồng hồ một lúc. Rồi anh gọi đến văn phòng để hủy các cuộc hẹn trong hai ngày tới.

“Tại sao?”, Janet, trợ lý của Jack thắc mắc.

“Tôi cần dành thời gian cho con trai tôi” Anh nói. “À này, Janet. Cảm ơn cô đã dành thời gian cho tôi”.

Đặng Thục
Theo INP

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

nhung cau tieng anh ve tinh yeu



1.I love you not because of who you are, but because of who I am when I am with you.
- Tôi yêu bạn không phải vì bạn là ai, mà là vì tôi sẽ là người thế nào khi ở bên bạn.

2. No man or woman is worth your tears, and the one who is, won't make you cry.
- Không có ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn, người xứng đáng với chúng thì chắc chắn không để bạn phải khóc.

3. Just because someone doesn't love you the way you want them to,doesn't mean they don't love you with all they have.
- Nếu một ai đó không yêu bạn được như bạn mong muốn, điều đó không có nghĩa là người đó không yêu bạn bằng cả trái tim và cuộc sống của họ.

4. A true friend is someone who reaches for your hand and touches your heart.
- Người bạn tốt nhất là người ở bên bạn khi bạn buồn cũng như lúc bạn vui.

5. The worst way to miss someone is to be sitting right beside them knowing you can't have them.
- Bạn cảm thấy nhớ nhất một ai đó là khi bạn ở ngồi bên người đó và biết rằng người đó không bao giờ thuộc về bạn.



6. Never frown, even when you are sad, because you never know who is falling in love with your smile.
- Đừng bao giờ tiết kiệm nụ cười ngay cả khi bạn buồn, vì không bao giờ bạn biết được có thể có ai đó sẽ yêu bạn vì nụ cười đó.

7. To the world you may be one person, but to one person you may be the world.
- Có thể với thế giới, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới.

8. Don't waste your time on a man/woman, who isn't willing to waste their time on you.
- Đừng lãng phí thời gian với những người không có thời gian dành cho bạn.

9. Maybe God wants us to meet a few wrong people before meeting the right one, so that when we finally meet the person, we will know how to be grateful.
- Có thể Thượng Đế muốn bạn phải gặp nhiều kẻ xấu trước khi gặp người tốt, để bạn có thể nhận ra họ khi họ xuất hiện.

10. Don't cry because it is over, smile because it happened.
- Hãy đừng khóc khi một điều gì đó kết thúc, hãy mỉm cười vì điều đó đến.



11. There's always going to be people that hurt you so what you have to do is keep on trusting and just be more careful about who you trust next time around.
- Bao giờ cũng có một ai đó làm bạn tổn thương. Bạn hãy giữ niềm tin vào mọi người và hãy cảnh giác với những kẻ đã từng một lần khiến bạn mất lòng tin.

12. Make yourself a better person and know who you are before you try and know someone else and expect them to know you.
- Bạn hãy nhận biết chính bản thân mình và làm một người tốt hơn trước khi làm quen với một ai đó, và mong muốn người đó biết đến bạn.

13. Don't try so hard, the best things come when you least expect them to.
- Đừng vội vã đi qua cuộc đời vì những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn đúng vào lúc mà bạn ít ngờ tới nhất.

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Nhắn Ong

Loa loa loa loa

Chiềng làng chiềng chã

Thượng hạ tây đông

Có hội nhà Ong

Lạc đâu chẳng thấy

Mấy Cô con gái

Thảo rùa, Trà teo

Lan tiền không theo

Hồng Leo vắng bóng

Nhà không vườn trống

Mặc cỏ mọc đầy

Mặc Hòa đại gầy

Ngày ngày nhổ cỏ

Hội đâu có đó

Giờ đó có đâu

Thời gian đã lâu

ĐỀ NGHỊ GẶP MẶT

ĐỀ NGHỊ LIÊN LẠC

CHO NHAU CHO NHAU

Nhật ký: Sự thật về "thái giám"

Để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông không hề dại gái, mình vọt đi trước... dẫn đường. Đến cửa phòng, rất ga-lăng, mình mở cửa ra và quay lại: Ớ, "thái giám" đã biến mất. Là người hay là ma nhỉ?

Bà chị trong phòng chạy ra, kéo cánh cửa cái rầm: "Tránh... Tránh...". Giật cả mình, né người sang một bên, phải cái bà chị này mới có 39 tuổi mà đã đạt đến sát ngưỡng... 93 kg nên cú né của mình gần như là vô tác dụng. Bà chị đẩy mạnh mình ra trước khi lao thẳng theo hướng nhà vệ sinh, duyên không tả nổi, thế mà vẫn có ông rước đi cho.

Vẩn vơ nghĩ đến "thái giám", cô này biến đi đâu được nhỉ? Ra khỏi thang máy chỉ có thể đi thẳng, hoặc rẽ phải, hoặc rẽ trái...

"Hự... Á... Ối... Huỵch..."

Một tràng dài những âm thanh khủng khiếp phát ra từ cửa nhà vệ sinh. Cả phòng ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng ùa ra... hóng. Đàn ông, đàn bà, người già, người trẻ... tất cả mọi con mắt đều dồn cả vào... cửa nhà vệ sinh nữ: Bà chị 93 kg nhà mình đang nằm úp mặt xuống đất, bên dưới tấm thân đẫy đà ấy có cái gì loe ngoe như là cẳng chân cẳng tay ai đó. Một chị chạy đến, xốc nách bà chị 93 kg dậy, vật thể nhỏ bé bên dưới cũng lóp ngóp bò dậy: "thái giám" - chính là hắn. Thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp, chả lẽ cô nàng không biết câu "lấy thịt đè người sao".

Bà chị về phòng, lẩm bẩm chửi: "Có mắt mà như mù, nó thấy mình chạy thì nó phải tránh ra chứ. Chẳng nhẽ tao thế này mà nó không nhìn thấy à?", vừa nói, bà chị vừa ưỡn người ra đằng trước chứng tỏ kích thước bản thân khiến ai nấy đều phì cười.

Chột dạ khi thấy "thái giám" đi vào phòng của công ty bên cạnh. Hóa ra từ trước đến nay mình vẫn tưởng bở.

Ngày... tháng... năm...

Vẫn chưa gặp lại "thái giám" phát nào. Ấn tượng vẫn rất là bé tí.

Ngày... tháng... năm...

Thấy giai bé lụi cụi chuẩn bị mấy đoạn tăm ngắn ngắn, khoảng 2cm, hỏi để làm gì, cậu chàng trả lời là để... chống buồn ngủ. Nhớ ra ngày mai giai bé đi học chính trị đầu khóa. Thở dài, thằng này bản lĩnh còn thua xa mình. Dám làm thì phải dám chịu chứ. Chống mắt lên, muỗi nó mà đốt cho một cái thì chả biết chừng.

Ngày... tháng... năm...

Gặp anh gì ở công ty bên cạnh, anh này dễ gây ấn tượng đầu tiên bởi vầng trán cao tít tắp lên đến tận... đỉnh đầu, ngoài hai bên tóc mai dài thượt và xoăn tít thì những chỗ còn lại thẳng và suôn như vừa đi ép tóc về. Hỏi ông anh về "thái giám". Ông anh lắc đầu bảo làm gì có nhân viên mới. Quái, rõ ràng là mình thấy. Ông anh thò ngón tay trỏ ra quấn quấn chùm tóc mai rồi à lên một tiếng:

- À, hay là... Hôm trước sếp anh có đứa cháu, định cho vào thực tập nhưng hình như là lại thôi rồi.

Ông anh đổi bên tóc mai, lại à lên một tiếng:

- Hay là... Mà anh cũng chẳng nhớ đâu. Mà chú mày quan tâm đến bọn con gái làm gì, rồi lại khổ ra. Như anh đây, dính vào gái phát, ngày đêm bứt tóc lo nghĩ, ngày đêm xoắn tóc phân bua... Giờ nhìn anh mới thế này, chứ ngày xưa... anh cũng giống người lắm.

Nói rồi ông anh lầm lũi bước đi.

Ngày... tháng... năm...

Bà chị ngồi bàn bên cạnh rú lên:

- Cấm, cấm á?

- Cấm cái gì? Cái gì cấm?

- Xe.

Mấy bà lau chau bâu vào cái màn hình, trên đó là bài báo nói về ý tưởng đề xuất hạn chế xe cá nhân.

Bà chị 93 kg mặt méo xệch nói như phân bua:

- Thế tao lăn đi làm à? Tao thế này đi taxi thì không lọt cửa mà lên xe buýt thì toàn bị đuổi xuống vì chiếm hết chỗ người khác.

Mọi người bàn tán xôn xao. Riêng mình thì chẳng quan tâm mấy, kiểu gì chả phải có cách, không đi thì anh... bay, lo gì.

Nhật ký tái ngộ

Ngày... tháng... năm... Bố mẹ về quê từ chiều. Để lại một căn phòng gọn gàng, sạch sẽ và an toàn cho hai thằng con.

Chiều tối. Giai bé lụi cụi cắm cơm, luộc rau ăn nốt chỗ thức ăn còn lại. Ngán ngẩm nghĩ đến ngày mai cơm nước lại chuệch choạc.

Tối. Lướt web đọc lại vụ án kinh hoàng mới xảy ra ở tỉnh bên cạnh. Đang đắm đuối vào mấy lời kể thì thằng ranh con ở đâu bước khẽ đến và thổi phù vào mang tai. Sởn cả da gà, tóc gáy dựng ngược lên, hãi đến nỗi không đủ sức đấm nó nữa.

Đêm. Thấy mình đi đến một tiệm vàng, bà chủ vồn vã đeo đủ các thứ linh tinh lên cho mình: nào kiềng, vào dây chuyền, nào lắc, nào nhẫn, nào xích, nào hoa tai, lại còn dúi cả mấy tấm vàng miếng vào túi mình nữa. Đời phút chốc lên tiên.

Vàng nặng quá, mỏi chân, ngồi dựa vào một góc nhà. Thiu thiu ngủ. Chợt thấy ai đó kề dao... Hoảng quá, vùng chạy... Thấy mình rơi vào một khoảng không và... bịch, người mình rơi xuống sàn một xà lim, một tấm lưới quăng lên mình...

Nghe tiếng ai đó càu nhàu. Ú ớ mở mắt ra, thấy mình đang nằm xụi lơ dưới đất, 2 trong số 4 cái dây buộc màn đứt phựt. Giai bé đang ngon giấc, bị cái màn rơi xuống phá tan giấc ngủ đâm ra cáu bẳn. Nó lầu bầu ngồi dậy. Biết lỗi, mình lủi thủi dậy nối dây, mắc màn lại tử tế và trân trọng mời giai bé thượng sàng. Xấu hổ ghê. Cũng chỉ tại 2 đêm vừa rồi nằm đất, để giường cho bố mẹ ngủ, giờ thành quen cứ tưởng muốn quẫy sao thì quẫy.

Ngày... tháng... năm...

Mở mắt ra cũng đã sát đến giờ đi làm. Uể oải ngồi dậy, đánh răng rửa mặt. Vẫn còn ám ảnh giấc mơ đêm qua.

Đi ra con đường quen thuộc. Dụi mắt mấy cái mới dám tin vào mắt mình: dòng người đông nghịt phía trước, đúng là đi làm lại sau mấy ngày nghỉ có khác, lại còn khai giảng nữa chứ. Nhọc nhằn nhích từng bước một, ơn trời là giá xăng đã giảm đi đến tận 500 đồng 1 lít chứ không thì vượt qua cái quãng đường này được chắc cũng phải tốn thêm đến 200 đồng chứ không ít, 10 lần cái 200 đồng ấy cũng đủ một cốc trà đá chứ ít ỏi gì cho cam.

Tòa nhà làm việc hôm nay mới sơn lại, nom vui mắt đáo để. Chẳng hiểu ông nào nghĩ ra cái trò vẽ hình lên toàn bộ bên hông tòa nhà. Há mồm ra ngắm trong lúc phi vào hầm để xe, đến lúc quay lại, suýt đâm vào đít cái xe ga phía trước. Nhìn quen quen, hình như chưa gặp bao giờ.

Chủ nhân chiếc xe bé loắt choắt, quay ngoắt lại, mồm định lẩm bẩm. Nhìn lạ lạ mà lại quen quen, hình như đã gặp bao giờ.

Vào thang máy, Loắt Choắt nhìn mình chăm chăm. Đôi mắt ấy... Chết, nhớ ra rồi, là tên "thái giám". Nhưng sao khác thế nhỉ? Hôm trước nhìn... bặm trợn lắm mà nhể? Hôm í, nam tính hơn đàn ông nhiều.

Muốn mở lời mà lại không biết nói gì. Phải chi mình ba hoa bốc phét được như giai bé thì tốt quá. Hai vành tai nóng bừng... Thấy mình ngượng, "thái giám" lên tiếng:

- Hi anh! Anh làm ở đây ạ? (Chuối không để đâu hết, không làm ở đây thì lên đây làm gì?)

- Ừ. Nhân viên mới à?

- Vâng.

Cửa thang máy mở ra, "thái giám" ra cùng mình. Hỏng hết bánh kẹo rồi, đích thị đây là cô nhân viên mới chân dài của phòng mình rồi. Ối giời ơi, sao lại trớ trêu vậy giời? Chân này phải gọi là siêu... đoản mới đúng.

Nhật ký nghỉ lễ

Ngày... tháng... năm...

Nghỉ lễ cộng với nghỉ cuối tuần nên tha hồ sướng. Nhưng sướng gì thì sướng, không cái sướng nào bằng cái sướng được ngủ nướng, ngủ no nê, ngủ đã đời.

Cơn say còn đang tiếp diễn thì nghe tiếng gõ cửa rất mạnh, tiếng gõ cửa này, bình thường chỉ được nghe khi mấy bác trong tổ dân phố đi thu tiền vệ sinh các kiểu, hay là hàng xóm chạy sang phàn nàn chuyện gì đó, cùng lắm là đến mấy em tiếp thị siêu khuyến mãi. Kệ. Tung chân gác lên bụng giai bé, úp mặt xuống gối. Đến oải.

"Cốc cốc... cộc cộc...", tiếng gõ cửa vẫn không buông tha. Đâu ra người lì thế không biết, người ta đã không muốn tiếp thì phải biết đường mà... Bực cả mình, vừa nghĩ vừa với tay gỡ 3 tầng chốt cửa và mở hai ổ khóa. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, trước khi nhắm tịt mắt lại vì chói đã kịp nhận ra đó là... nhị vị phụ huynh. Nuốt trọn vẹn cục tức vào bụng cho tiêu hóa luôn.

Thật đúng là gừng càng già càng cay, nhìn cái kiểu dò xét từng ngóc ngách, xó xỉnh trong nhà của hai bậc tiền bối thì ai cũng biết là hai cụ đang "thanh tra" nơi ăn chốn ở của hai thằng mình. Ừ thì đã đành là thế, nhưng thà hai cụ nói luôn là bố mẹ lên xem hai anh em ăn ở thế nào thì đã thành một nhẽ, đằng này thì luôn mồm nói: "Bố mẹ lên đây chơi ngày lễ, hai cậu ấm làm hướng dẫn viên nhé" trong khi đó tay mẹ thì nhặt từng cái áo, cái quần của mình lên... ngửi, còn bố thì đi lắc rồi sờ, nồi nắn từ cái ổ cắm, đèn, quạt, cho đến cái giường, cái tủ, chả thèm để ý đến cái mặt nghệt như ngỗng "..." của hai thằng con.

Ngày... tháng... năm...

Cả ngày lễ hôm qua, thiên hạ đưa nhau đi chơi ầm ầm thì bố mẹ cứ nhất định ở nhà dọn dẹp và sửa chữa đồ đạc cho hai thằng con. Đúng là bố mẹ, hic, lo trước thiên hạ vui sau thiên hạ.

Đến sáng nay, mới 6 giờ, bố đã từ trên giường phi xuống, đá đít giai bé gọi dậy. Thật là may vì nếu đó không phải là giai bé thì không ai biết chuyện gì đã xảy ra, mẹ vẫn nhắc đi nhắc lại là "Giai lớn là chúa hay gắt ngủ" mà.

Trước lúc khởi hành, bố hí hửng thông báo: "Hôm nay bố sẽ làm hướng dẫn viên. Cả nhà, lên đường!"

À, tự nhiên mình nhớ ra "Giai Cực Đại" (tức bố) có một cái thú du lịch rất... khác người là không bao giờ đi đến những nơi người ta thường đến. Hôm nay chắc cũng chả khác được.

Bố đưa cả nhà ra cầu, cửa ngõ vào thành phố:

- Đây là điểm đặt chân đầu tiên của bố ở thành phố này. Bố đi xe khách đển bến xe đằng kia kìa, rồi nhảy xuống, lên xe điện nhé...

Cứ thế, bố dẫn cả nhà lòng vòng bở hơi tai mới đến trường đại học - nơi ngày xưa bố trau dồi kiến thức chuyên môn và kiến thức về... tình yêu. Bố vừa bắt đầu kể về chuyện tình yêu giữa bố và cô bạn hoa khôi ở trường bên thì mẹ đã mở to mắt, miệng hé mở thành dấu hỏi chấm vô cùng duyên dáng. Mẹ cứ giữ nguyên trạng thái ấy cho đến khi câu chuyện tình yêu của bố bước sang một bước ngoặt...

- Bước ngoặt gì thế? - Mẹ hỏi, có vẻ hồi hộp lắm.

- Anh đi lấy vợ.

- Thế là thế nào? Sao lại có cô hoa khôi nào ở đây? Sao mình... mình... anh... mình... yêu nhau lâu lắm cơ mà? Chẳng lẽ...

Bố tủm tỉm cười:

- Ừ, thế rồi anh cưới vợ, là em đấy. Còn cô hoa khôi ấy... sau này cũng có một gia đình rất hạnh phúc, cô ấy còn sinh được hai cậu con trai...

- Anh còn liên lạc với cô ta cơ à?

- Ơ kìa em. Thì đương nhiên rồi.

- Anh... - Mẹ chực khóc.

- Đương nhiên rồi, cô ấy... về làm vợ anh và sinh con cho anh cơ mà. Cả đời này anh chỉ có mỗi cô ấy thôi, hoa khôi chân ngắn ạ.

Hậu quả bố phải gánh chịu từ của câu chuyện đau tim ấy là một cú lườm xuyên lục địa được xoa dịu bằng nụ cười hạnh phúc của mẹ cùng điệu cười khả ố của hai giai choắt.

...

Phố phường hôm nay quang đãng đến lạ, chẳng thấy tắc đường mà cũng chẳng thấy rác rưởi bề bộn. Ước gì ngày nào cũng là ngày lễ.

Nhật ký ký ức sinh viên của giai lớn

8h30 đến cơ quan, việc trước tiên phải làm là nheo mắt nhìn vào phòng qua cửa kính, không thấy sếp trưởng phòng đâu, thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh dạn ủn cửa bước vào. Quái lạ, ủn đến 2 phát mà cánh cửa vẫn nhún nhún không mở ra cho. Cúi xuống kiểm tra xem nó bị kẹt cái gì thì thấy sau lớp kính mờ là bóng dáng anh sếp thân yêu. Gớm, hai cái “lồng bàn” nhấp nhấp nhổm nhổm, chẳng hiểu ông anh đang làm gì. Quyết định… đẩy cửa thật mạnh rồi buông tay, sếp suýt cắm đầu xuống đất, may nhờ cái “hậu” nở quá nên giữ lại được. Mình phọt cả cười. Sếp quặm mặt lại:


- Dở à?


Thì ra anh sếp đang chổng mông lên… nhỏ keo 502 dán đế giày. Chẳng hiểu ông anh sáng nay mải chạy theo gái hay chạy cái gì mà bung được cả đế giày mới tài chứ.

Quan tâm hỏi:

- Giày anh bị sao thế?

Sếp nhấm nhẳng:

- Sáng nay dậy, con cún hàng xóm nhìn quả đầu mới này (vừa nói sếp vừa gõ gõ lên đầu) không nhận ra anh. Thế là lúc anh vừa mở cửa đi ra thì nó đuổi, chạy bán sống bán chết, may mà nhà ấy ra gỡ thế bí kịp.

Nhìn mái tóc mới... cạo của sếp mà mình giật cả mình. Mãi tóc bồng bềnh lãng tử đã biến mất, không còn dấu hiệu của tóc. Tự lý giải rằng có lẽ do sếp không chịu nổi giá nước, giá dầu gội, giá nhổ tóc sâu... giữa thời bão giá này.


Ngày… tháng… năm…


Giai bé khẩn khoản nhờ mình đi tìm nhà trọ cho gái bé hôm trước. Thằng ranh lại dại gái thế chứ, chả được như anh nó, khôn gái đến nỗi giờ vẫn còn… Chẹp chẹp… Lại còn thanh minh thanh nga không phải em dại gái, rồi là chỉ là trách nhiệm với bạn bè. Gớm, cái thằng...

Nhìn cái mặt làm nũng của giai bé có muốn từ chối cũng không được, tức cả mình.


Ngày… tháng… năm…


Tìm được một dãy phòng trọ, đưa giai bé đến duyệt. Nó lắc đầu quầy quậy, chê nào là phòng bẩn, nào là công trình phụ phải dùng chung, nào là vân vân các loại. Quạc cho nó một trận. Thằng này từ bé đã được nuông chiều, chả bao giờ phải lo nghĩ, cái gì cũng đòi hỏi quá mức. Chỉ khổ cái thằng anh.

Nhớ hồi mình đi nhập học. Cũng đùm đùm bọc bọc nhưng cố mãi cũng chỉ được một cái ba lô và một cái túi du lịch (biết là hồi ấy nhà còn nghèo, nhưng vẫn ức). Làm thủ tục nhập học xong thì lên nhận phòng ký túc xá. 2 phòng, 16 thằng người to vật vã như những... con cá mắm mà cũng chỉ có độc một cái nhà vệ sinh và một nhà tắm, giường tầng luôn trong trạng thái lắc lư... Ấy thế mà đã thấy hạnh phúc lắm rồi...

Sau này, chuyển ra ở trọ bên ngoài lại càng thấy đời sinh viên sống trong ký túc xá là hạnh phúc. Giờ thì hết rồi, hết cả đời ký túc xá và hết cả đời sinh viên. Còn đâu những buổi 5 giờ sáng, các thầy quản sinh réo loa ầm ầm gọi dậy bắt đi tập thể dục trong khi sinh viên thì túm tụm vào nhà vệ sinh để... trốn? Còn đâu những phút đau tim vì cắm sục đun nước vụng, tai ngóng tiếng bước chân của ban quản lý ký túc xá? Còn đâu những ngày cuối tháng mì tôm chiến trường kỳ? Còn đâu thảm cảnh nhét bông vào mũi để đi ngủ vì... nhà vệ sinh bị tắc? Còn đâu những ngày trèo rào và luồn lách qua những góc tối để vào được ký túc trong những ngày lỡ đi chơi về muộn? Còn đâu cảnh cả chục thằng đi uống rượu thịt chó rồi lăn ra ngủ đến tận hết... giờ học ngày hôm sau? Còn đâu nét hoành tráng khi cả phòng đi... tán gái tập thể? Còn đâu hình ảnh cả mấy dãy nhà ký túc xá đều chong đèn thâu đêm trong những kỳ thi?

Giờ còn đâu nữa???

Nhật ký giai bé nhập học

Ngày... tháng... năm...

Đang điểm tâm sáng bằng mấy cái "bánh ngáp" thì giai bé eo éo gọi điện: "Anh già, chuẩn bị tinh thần đón tiếp khách quý nhá!". Biết thế nào cũng có ngày này nhưng... tai họa sao đổ xuống sớm quá.

Dồn hết dũng khí gọi điện về cho mẹ, vẻ quan tâm: "Mẹ cứ để thằng cu bé lên ở cùng con, ra ngoài ở trọ hay ở ký túc xá thì vất vả quá...". Nói thế, cốt để mẹ cảm động trước cái tấm lòng của mình... Không ngờ mẹ lại tự ái: "Ừ, mẹ cũng không định cho giai bé ở trọ kiểu như thế đâu. Nếu con có lòng tốt thì cho em ở cùng còn không thì cứ để nó ở ngoài đường cũng được. Em ai thì người ấy xót thôi. Hí hí...". Tan nát cả cái cõi lòng.

Kể về tai họa sắp ập đến với thằng bạn thân, nó vỗ vai và... chì chiết: "Tao thèm có đứa để hầu hạ như mày mà không được".

Ngày... tháng... năm...

Sáng nay giai bé lên, chính thức chấm dứt quãng đời "một thân một mình" của mình.

Ra bến xe, giữa biển người nhộn nhịp, vẫn nhận ra dáng giai bé đứng khẳng khiu bên cạnh đống hành lý to vật vã, nào ba lô, nào túi, nào bịch, nào bọc và cả... bao tải nữa. Minh phát hoảng, thầm trách thằng ranh tham lam.

Mình trờ xe tới:

- Có cần gọi xích lô chở đồ về không cu?

- Tốn kém ra. Có ngần này đồ, làm như em không đủ sức bê í.

- Ờ được, thằng này khá!

- Anh gọi cho em cái taxi tải để em bê đồ lên.

Nó cười phá lên. Chịu thua ông tướng với biệt tài làm cho người khác mừng hụt này.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng đống đồ đạc cũng được chất hết lên cái xe còm cõi của mình. Giai bé cũng kịp giải thích là đống của nả này là do mama đại tổng quản chuẩn bị chứ không phải là đòi hỏi của thằng bé. Cất đồ xong, mình ra lệnh:

- Đủ chưa? Lên xe!

- Ấy, vẫn còn...

Mình nhìn quanh nhìn quất, đến cái bánh mì gặm dở cũng gói mang về rồi thì còn là còn cái gì. Chưa kịp hỏi, giai bé đã nhanh nhảu:

- Anh chỉ đường cho "món" này hộ em với.

Quay ra, một cô bé bẽn lẽn tiến đến gần. Trời đất làng nước ơi, ngồi ô tô có 2 tiếng đồng hồ mà thằng ba toác này đã khiến con gái người ta gật gù rồi tình nguyện trao gửi thân phận thế này có chết không cơ chứ.

Chưa kịp phản ứng gì thì một bác đi đến:

- Bác nhờ cháu chỉ đường cho bố con bác đến trường cho em nó nhập học với.

Mình chỉ biết đau khổ gật đầu, kịp đánh một cái lườm sang thằng em đang toe toét đắc thắng.

Ngày... tháng... năm...

7h sáng, giai bé xách xe đi nhập học. Một lúc đã thấy hớt hải chạy về:

- Anh có thấy giấy báo nhập học của em đâu không? Tiền đủ, hồ sơ đủ, thiếu mỗi nó.

- Ớ...

Mình giũ chăn: Đã thấy.

Té ra hôm qua mải mân mê ngắm nghía cái chiến công của giai bé, mình ngủ quên lúc nào không biết, chả kịp bỏ lại vào túi hồ sơ của giai bé. Áy náy kinh hồn, nhớ lại vụ quên giấy tờ hôm giai bé đi thi. Thấy thương giai bé vì có một ông anh đoảng vị vô ngần.

7h30 lọc cọc cuốc bộ ra điểm dừng xe buýt gần nhà, lâu lắm rồi không đi loại phương tiện này, hồi hộp mới lạ chứ.

Đông kinh hoàng. Đợi mãi mới thấy một xe tới, lon ton chạy ra nhưng vì là kẻ chen lấn không chuyên nên chẳng mấy chốc đã thấy mình đứng tít ở cuối đoàn người. Xe đến gần điểm dừng... đến đúng điểm dừng... và... đi qua điểm dừng mà không đỗ lại. Ai nấy đều ngơ ngác rồi tẽn tò quay lại. Lúc ấy chiếc xe mới phanh két lại, cửa mở toang ra, 4 người khách trên xe phi xuống, cửa xe đóng sầm lại và bánh xe lăn vội đi.

Bác trai tầm ngoài 60 tuổi đứng cạnh mình lẩm bẩm: "Lại bỏ bến. Đông quá. Mình mà cố chen lên chắc... bẹp". Mở điện thoại xem giờ, lắc đầu, gọi điện cho sếp báo đến muộn. Thở dài một cái cho sự quá tải của loài người. Lại ngẩng lên hóng xe...

Một xe nữa đi qua, lại thêm một xe nữa...

Nhật ký những điều to tát

Buổi chiều trôi qua thật vô vị. 4 tiếng, đếm được 37 cái ngáp trên tổng số 15 cái miệng cả thảy. Oải.

Ngày... tháng... năm...

Vẫn chưa biết mặt ngang mũi dọc cô nhân viên mới như thế nào. Chả hiểu đi làm đi lụng kiểu gì. Cũng chưa gặp lại "thái giám" lần nào. Tệ thật, chả có nhẽ cái linh cảm toàn sai của mình lần này giở chứng?

Ngày... tháng... năm...

Thấy dân tình láo pháo rỉ tai nhau là có thay đổi về cách tính thuế thu nhập, nhiều khả năng là mình được miễn. Gì chứ một đôi chục, một đôi trăm cũng là cả vấn đề. Bấm đốt ngón tay tính thử xem với tầm tiền ấy thì mình nên chi tiêu vào đâu cho hợp lý, mua ô tô hay sắm biệt thự... (cho thằng cháu con bà chị họ chơi chứ mấy món đồ chơi cũ nó đập vỡ hết rồi còn đâu).

Nhìn con lợn nhựa trên giá sách... bụng nó móp vào, chân nó phù ra. Nhấc lên lại thấy nằng nặng... Quái lạ! Ghé mắt "nội soi", phát hiện ra toàn là tiền xu - những đồng tiền định mang đi tiêu mà rồi đến đâu người ta cũng bảo: Thôi cho chú mang về làm kỉ niệm. Khổ thân con lợn, đã gầy đói lại còn mắc bệnh sỏi... bụng. Mình nghĩ đến khoản thuế được miễn, mơ đến ngày con lợn hồng da thắm thịt trở lại.

Ngày... tháng... năm...

Tin hay! Tin hay! Phòng kế toán chính thức truyền thông cách tính thuế. Mở máy tính, tính toán một hồi, may quá, thu nhập của mình cách quá xa so với mốc chịu thuế.

Bà chị ngồi bên cạnh, từ lúc nhận mail truyền thông thì mặt ngắn tũn. Mãi lâu sau mới ỏn ẻn quay sang mình: "Chú thích thì chị... nhường cho một ít lương". Bà chị này thường ngày cái gì cũng tính toán chi li từng đồng, đố ai động vào được một xu của bà ấy. Thế mà nay lại hào phóng thế. Mãi sau mới té ngửa: thì ra bà chị này có mức lương đáng để đóng thuế nhưng sau khi nộp thuế thì tiền mang về lại... ít hơn người không phải đóng. Bảo sao bà chằn nay lại muốn... giảm lương.

Ngày... tháng... năm...

Ngồi quán trà đá, thấy mấy bác ngồi ở góc bàn đối diện bàn luận với nhau từ chuyện quốc tế, nào là nội chiến ở nước này, châu này, nào là nhà lãnh đạo nước này nước nọ, rồi cầm quyền với trách nhiệm, rồi thì nền kinh tế lớn thứ nhất, thứ nhì, thứ bét trên thế giới nó ra làm sao, lại chuyện giá vàng nhảy múa như thế nào, đầu tư đất đai, dự án cách nào cho hiệu quả... vân vân và vân vân, toàn chuyện to tát cả. Cố ngồi chờ để xem các bác là lãnh đạo cơ quan nào mà có thể có tầm nhìn sâu rộng đến thế...

Bỗng một bác đặt vội cốc trà đá xuống mặt bàn, nói nhanh: "Công an!".

Trong khi mình còn đang hoảng loạn chưa hiểu mô tê gì thì cả mấy bác đều đứng vụt dậy, lao ra phía góc đường, mỗi người nhảy vội lên một cái xe máy đang dựng sẵn, trên mỗi xe lủng lẳng một tấm bìa các-tông với dòng chữ "XE ÔM" nguệch ngoạc. Mấy anh công an lắc đầu: "Các bác gọn gàng vào hộ chúng con với!".

Lòng mình dấy lên sự cảm phục các bác này. Quả thật kỹ năng chém gió của các bác, tuy không cùng tông với giới trẻ nhưng cũng thâm hậu vô cùng.

Nhật ký buổi trưa về cơ quan

Thứ Năm, ngày 25/08/2011, 15:00

Mải làm thơ và thay săm, quên cả đói. Lôi điện thoại ra xem giờ, chậc, vèo cái mà đã gần hết giờ Ngọ. Tạt vào một quán phở, gọi đĩa cơm rang ăn cầm hơi đến chiều vậy.

Vừa nuốt được hai miếng thì nghe trong góc quán có tiếng chửi rất thô:

- Ba mươi nghìn một bát phở bò mà chả có miếng thịt chó nào cả.

Chủ quán toát mồ hôi, khách khứa ngạc nhiên trước đòi hỏi quá đáng của vị khách, riêng mình thì cơm suýt phì ra, vài hột nhanh chân đã kịp tọt lên mũi. Quả thật mấy trò chửi bậy không bao giờ đem lại kết quả tốt. Thì đấy, trong khi mình đang khịt mũi tống mấy hột cơm xuống thì ông chủ quán đã trợn mắt:

- Muốn ăn thịt chó thì sang hàng thịt chó nhá. Vô văn hóa!

Ông kia đỏ mặt:

- Bán hàng cắt cổ con người ta còn cãi lý. Còn lên mặt dạy văn hóa cho ai?

...

Cứ thế người này đốp trả người kia. Kịp lúc sếp gọi điện giao việc, mình vét nốt đĩa cơm, thanh toán rồi dông thẳng. Rất nhiều người đang kéo đến chỗ bát phở bò gây tranh cãi kia, chẳng biết để làm gì.

...

Cửa hầm để xe hiện ra, chợt nhớ lại cuộc đụng độ lúc sáng với "thằng cu thái giám". Chột dạ, biết đâu đó lại là nhân viên mới? Ẹc, nghĩ đến chữ "duyên"... Tủm tỉm cười, suýt quên lấy vé gửi xe.

Dựng xe vào một chỗ trống, bất giác đưa mắt tìm xe "thái giám": Không thấy đâu. Cụt cả hứng, đang định... Chậc, thế thì tội lỗi quá.

Ngoan ngoãn đi thẳng lên phòng. Không có ai là người lạ, chỉ thấy mấy bà chị già đang tranh thủ giờ nghỉ trưa xếp ghế ra và... lăn quay tập thể, chả còn sót cái ghế nào cho mình đặt nhờ cái mông. Khẽ nhích người ngồi ghé lên bàn, thử quan sát mấy mẹ này trong lúc ngủ... Phát hiện ra sự thật kinh hoàng, đúng như Bác Hồ từng nói: "Ngủ thì ai cũng như lương thiện", mấy bà phù thủy phòng mình, thường ngày đanh đá chua ngoa, tham ăn tục uống là thế mà khi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt ai nấy đều giãn ra, thanh thản, hiền lành và ngơ ngác đến lạ. Thú thực là nhìn họ rất kém phần đầu gấu so với khi thức. Thật kỳ lạ!

Ôi, những gương mặt thánh thiện... nhìn mãi cũng nhàm. Chép miệng đi sang phòng khác đổi gió và cũng là để tránh ánh mắt soi mói của người khác. Mình sang phòng kỹ thuật cho an toàn. Đúng là phòng toàn đàn ông với con trai có khác, không ai ngủ trưa, nhưng tắt đèn tối thui. Tất cả đều đang cắm đầu vào màn hình, tay phím, tay chuột bấm gõ liên hồi. Ra là mấy lão chơi điện tử.

Rút ra nhận xét là trò giải trí buổi trưa của chị em lành mạnh hơn của các anh em nhiều.

Vỗ vai thằng bạn cùng tuổi, mình háo hức hỏi nó:

- Ê cu, thấy nhân viên mới phòng ta chưa?

- Rồi, gớm. Thấy gái là mắt sáng lên... - Nó vẫn bấm chuột liên hồi - Chết này...

- Thấy thế nào?

- Thầng đểu!!! - "Rầm... rầm...", nó tức tối đập mạnh vào bàm phím do vừa phải "bỏ mạng" vì bị thằng bên phòng Marketing "bắn lén".

Chắc chắn thằng này quên mất sự có mặt của mình rồi. Chán hẳn, thà về ngắm mấy chị già còn sướng hơn.

May quá, vừa kịp hết giờ nghỉ trưa.

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Nhật ký "đinh tặc" đại phá

Trả tiền cà phê, ra về. Vẫn phê phê tây tây với sự cố vỡ trứng của chị gái kia.

Ngồi lên xe, áp "bàn tọa" xuống yên, đang định dằn nó xuống để vít ga vào số thì đã phải vội nhổm người lên, tí nữa thì có món mông sấn áp chảo. Trời nắng nóng thật là tai hại.

Lượn tay lái theo hướng công ty thẳng tiến, lẩm nhẩm làm... thơ:

Thế gian có giống đàn bà
Dịu dàng thì ít, chua ngoa thì nhiều
Chết thay cái chữ "mỹ miều"
Vận vào thân xác nên nhiều gái xinh
Thế gian có giống... như mình
Thông minh, sáng suốt gặp tình cũng ngu
...

Cảm giác bồng bềnh theo vần thơ lai láng thật tuyệt vời, chả mấy khi được thả hồn lãng đãng trên đường phố vào cái giờ vàng ít tắc đường thế này... Được cái con Wave của mình cũng có cái máu nghệ sĩ, mỗi khi mình thả hồn theo mây gió là y như rằng cậu chàng cũng lả lướt "oánh võng" trên đường, thế mới lạ chứ. Nhưng đau nhất là mỗi lần như vậy, mình và em í lại lĩnh được vô cùng nhiều những... câu chửi. Thiên hạ thật là "phản nghệ thuật" quá đi.

Hôm nay cũng thế, đang ngâm đến đoạn "... gặp tình cũng ngu" thì lại thấy em Wave "phiêu", có điều là hôm nay thấy cái điệu phiêu của em nó không được bình thường lắm, cà giật... cà giật... như là phản đối. Kệ xác mày, anh hùng mấy khi qua được ải mỹ nhân, có muốn phản đối thì chả thay đổi được gì đâu em.

Nhưng Wave vẫn... cà giật. Mùi hương từ làn khói hun chuột của quán bún chả kéo mình về thực tế. Cái xe mỗi lúc lại giật mạnh hơn. Há mồm ra, tấp vội vào lề đường. Thôi xong, cái bánh trước không còn một "giọt" hơi. Biết ngay mà, cái kiểu sắp "hết hơi" bao giờ cũng thế. Chép miệng nhìn trước nhìn sau tìm hàng chữa xe, mình mừng như bắt được vàng khi thấy khu vực này là vùng đất vàng của những người chữa xe chuyên nghiệp. Chỉ một đoạn phố ngắn mà cơ man nào là hàng chữa xe, cửa hàng có biển hiệu đầy đủ cũng có mà hàng chỉ với một hòm đồ nghề sơ sài cũng có. Đưa mắt chọn hàng ưng ý, mình nhận ra những nụ cười bí hiểm.

Dắt xe lên cửa hiệu gần nhất. Mình kéo cái ghế nhựa, ngồi xuống. Tay thợ hì hục bửa lốp moi săm ra, mắt gã sáng lên và giơ lên một mảnh kim loại hình tam giác, không khác gì cái kim khêu ốc ở mấy hàng rượu ốc cả. Mình trố mắt ra, định hỏi thì đã nghe tiếng gã thợ:

- Chú mày dính bẫy rồi. Biết đây là cái gì không? Đây là cái đinh, đinh của bọn "đinh tặc" ấy. Chú mày có biết "đinh tặc" là cái gì không? Đó là những kẻ chuyên rải đinh cho mấy người như chú phi xe vào, cốt để moi tiền vá săm, thay săm ấy. Chú mày có biết họ moi tiền để làm gì không? Moi tiền để có tiền, có người do nghèo mà làm thế nhưng cũng có người do tham mà làm thế. Chú mày có biết...

Cứ thế, gã thợ sửa xe vừa mân mê cái săm xe vừa lải nhải. Cáu điên, mình quát lên:

- Ai chả biết thế. Anh là ngoại lệ chắc?

Nói xong mới thấy sợ, nhớ gã cú, gã lại thả cho đôi ba cái đinh nữa vào trong lốp xe thì tèo, nhưng nhỡ nói rồi, không hãm lại được nữa. Nhắm mắt cầu nguyện. May quá, gã không cáu, gã chỉ nhẹ nhàng:

- À thế ra chú mày biết rồi à? Ừ, biết rồi thì thôi. Chứ chưa biết thì anh cho nghe tiếp, kinh lắm, khối người xịt lốp rồi xịt luôn cả đời đấy.

Nói xong, gã với tay tắt cái đài cassette đặt trong tủ. Điệp khúc "chú mày có biết là gì không" ngưng bặt. Choáng với công nghệ "đinh tặc".

Vết rách to quá, phải thay săm, mất ngót trăm bạc, đúng là đã nghèo còn vướng cái eo.

Sưu tập từ 24h

Người đàn bà vỡ trứng trong nhật ký

Ngày... tháng... năm... Lao xe ra khỏi hầm, trong đầu vẫn vương lại câu hỏi vì sao hôm nay máu mình lại lên não chậm thế không biết.

Tất cả mọi thứ của tên kia đều giống con gái, ngoại trừ cách ăn mặc và cái phong thái lấc cấc thừa độ nam tính (cái này mới là cái đập ngay vào mắt người khác chứ nhỉ), thế mà...

10 giờ, hạ cánh ở quán cà phê đối diện công ty đối tác. Nhấc máy lên, bấm số. Đầu bên kia nhấc máy lên:

- Hố hố... Chú đấy à...

Phải thú nhận rằng tuy đây không phải là lần đầu tiên gọi điện cho đối tác này nhưng cái tiếng cười của màn chào hỏi đặc trưng này vẫn cứ làm mình phát hoảng.

Cúp máy, tóm lại là khách đang bận nên: "Anh hẹn chú khi khác nhá, nhất định anh sẽ đền bù cho chú một bữa thịt chó nấu... giả cầy". Mình cú. Mang tiếng làm ăn lớn mà cuộc điện thoại có mấy nghìn bọ mà cũng không thèm gọi cho mình, để mình phải lọc cọc chạy sang tận bên này, xe máy nó uống xăng chứ có uống nước lã đâu mà muốn chạy đi đâu thì chạy, mà cái giá xăng thì...

Chưa làm được cái gì chả nhẽ lại về? Bấm bụng nghĩ đằng nào cũng là một chuyến đi gặp khách hàng, chả tội gì mà không tranh thủ. Quyết định bê cốc cà phê ra cái bàn ở gần đường nhất, ngồi ngắm một góc con con của xã hội, tự thấy mình như một triết gia.

Từ trong ngõ, hai thằng nhãi ranh (chắc còn bé hơn giai bé) đèo nhau trên cái xe máy phóng vụt ra, hai mái tóc nhuộm màu chói lóa tốc ngược lên, cả hai thằng đều không đội mũ bảo hiểm. Mình nghĩ bụng: tí nữa đi đến đoạn kia, sấu chín nó rụng vào đầu thì không khéo hai thằng chết vì chấn thương sọ não mất, đúng là đã bé lại còn ngu. Mình thấy buồn cho cả một thế hệ.

Xin thêm một ít nước đá, một ít đường và một ít cà phê, mình nhâm nhi cốc thứ hai. Góc phố này như một góc thành phố thu nhỏ, cũng xe buýt, xe ôm, cũng đường nhựa, vỉa hè lát đá, cũng cây cối mát rượi, cũng những cửa hàng nhộn nhịp, những gánh hàng rong, cũng rác, cũng bụi, cũng những con người tấp nập, những người lang thang, cũng có những khoảng sôi động bên cạnh những góc trầm tư...

Giật nảy mình vì tiếng còi xe buýt chuẩn bị vào cua, mình ngoái cổ nhìn ra, chuẩn bị thêm vào góc phố này một câu chuyện...

Chiếc xe buýt quá dài để vào khúc cua này. 10 rưỡi, đây không phải là giờ cao điểm nhưng tình trạng và vị trí của chiếc xe buýt khiến đoạn đường ứ lại, người đi ngược, kẻ lấn xuôi. Dưới tay lái lụa của người tài xế, chiếc xe dù dài vẫn ôm cua rất ngọt khiến bao người phải thót tim vì cứ nghĩ chiếc xe kia sắp lao bổ vào mình. Chiếc xe đã có cú vào cua rất ngon lành, giao thông dần lưu thông trở lại. Mình thở phào.

Chợt nghe thấy tiếng ai choe chóe ở góc phố ấy, mình lại quay ra: Chị hàng trứng một tay chống cái đòn gánh xuống đất, tay kia xỉa xói vào chiếc xe buýt đang lao đi:

- Mày đứng lại ngay thằng kia. Mày làm ăn thế à? Mày đi đứng thế à? Bà có ngần này trứng thôi, vỡ tiệt cả rồi. Giờ thì bà sống thế nào được đây? Đấy các ông các bà xem, cái thằng khốn, nó làm hỏng hết trứng của tôi rồi. Đàn bà con gái, tôi chỉ có ngần ấy trứng thôi. Thế mà nó nỡ lòng nào, nó cua một cái. Ôi trứng của tôi...

Chị hàng trứng ca một bài nhuần nhuyễn như đó là bài tủ của chị vậy. Chị cứ đứng đó, bên cạnh cái thúng trứng bị hất đổ, một tay chị vẫn cầm đòn gánh gõ xuống lòng đường, một tay chị vẫn xỉa xói theo hướng chiếc xe buýt đã mất dạng. Thì ra lúc chiếc xe vào cua ngọt quá, bác tài lại không để ý là dưới lòng đường đang có một người phụ nữ bước đi với rất nhiều trứng, kết quả là khi chị đang tung tẩy: "Ai mua trứng tôi!" ở ngay khúc cua thì chiếc xe buýt cũng tranh thủ hẩy vào một bên quang gánh, thúng trứng bên ấy ngã nhào xuống đường, bánh sau của chiếc xe chèn lên, thế là hết...

- Ối giời ơi làng nước ơi, cái thằng khốn nó làm hỏng hết trứng tôi rồi... Giờ tôi sống sao được đây trời...

Câu ca của chị hàng trứng vẫn tiếp diễn. Mấy cậu thanh niên từ trong quán cà phê bước ra, nghe được đúng cái câu ấy liền... đỏ lựng mặt lên. Loáng thoáng nghe mấy cậu rỉ tai nhau: "Mong là bà ấy đẻ được vài đứa rồi chứ không thì..."

Nhật ký trong hầm để xe

Họp giao ban, sếp thông báo sẽ tuyển thêm nhân sự. Chẳng biết nên vui hay nên buồn.

Từ ngày giai bé về nhà, sức khỏe mình có vẻ đi xuống tợn, hay mỏi mệt linh tinh. Thằng cu em cùng công ty ra vẻ quan tâm: chắc đợt này anh ăn uống kém. Chả nói gì. Mình biết thừa là do dạo này không vận động thường xuyên. Ngày trước thì bóng đá, bóng bàn, bóng rổ... đều như vắt chanh. Đến lúc giai bé lên thi thì lại vận động liên tục, từ chân tay cho đến mồm mép. Giờ nó về, mình quên mất là còn đủ các loại bóng để tập.

Nghĩ lan man, giật mình nhớ ra là thằng em sẽ còn lên đây hành hạ mình tiếp. Phải tính kế dần từ bây giờ thôi.

Ngày... tháng... năm...

Họp giao ban, sếp thông báo sẽ tuyển thêm nhân sự. Chẳng biết nên vui hay nên buồn. Nếu sếp có định hướng mới hay phát triển sản phẩm mới thì quá tuyệt, mình là mình rất ủng hộ. Còn nếu vì nhân sự cũ làm việc không tốt, không đảm bảo được công việc chung thì... chậc chậc, chẳng dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng trong cuộc họp, mình đã phát biểu rất hùng hồn, diễn đạt đầy đủ cái "nếu" đầu tiên. Sếp gật gù tán thưởng.

Ra ban công nhâm nhi cốc nước lọc, nhớ lại cuộc họp hồi sáng, chép miệng tiếc rẻ cho cái lương tâm... Chép miệng cái nữa: muốn có tâm thì phải có lương. Chép miệng, cốc nước không còn lấy một giọt.

Ngày... tháng... năm...

Mất điện, hành chính báo được nghỉ, lọc cọc bò từ tầng 18 xuống. Gần đến tầng 1 phải đứng lại, ngửa mặt lên trời thở dốc. Từ các tầng trên, chị em phấp phới đi xuống, mát cả lòng, được cái trời nóng nên đám phụ nữ ai cũng tranh thủ diện váy siêu mỏng, siêu ngắn và siêu bay. Thật là siêu bổ.

Ngày... tháng... năm...

Thấy dân tình đồn đại hôm nay phòng có một nhân mạng mới, là con gái thì phải. Tất cả thông tin chỉ có vậy nên cả phòng thỏa sức tưởng tượng, riêng mình ngấm ngầm bày ra kế hoạch "hù dọa" kẻ tội nghiệp này phát chơi. Nói chung, linh tính mách bảo mình đây là một mỹ nhân chân dài đến... háng. Lòng thấy xốn xang lạ.

8 giờ, 8 giờ 15, 8 giờ 30... vẫn chẳng thấy ma nào đến. Mình lại sắp phải đi gặp khách hàng.

9 giờ, vẫn chẳng thấy ai đến. Chậc, cái xã hội thật là khó lường, lời đồn thì chỉ nên tin một nửa.

9 giờ 30 xách cặp xuống hầm để xe. Thấy một thằng cu bé như cái kẹo đang loay hoay... vặn van xe mình. Nhảy bổ đến, xốc áo thằng ranh lên hỏi:

- Làm trò gì đây? Muốn gọi bảo vệ không hả?

- Ơ... ơ... - Thằng nhỏ lúng túng - Hình như nó bị xịt lốp.

Thằng này, người đã bé như cái kẹo lại còn có cái chất giọng the thé như... hoạn quan ấy. Nhưng đang nóng, mình chẳng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt ấy. Mình gầm gừ:

- Thì vặn nó ra tất nhiên là nó phái xì hơi rồi. Đầu mày chỉ để mọc tóc với nuôi chấy thôi à?

- Khiếp quá! Em xem cái van nó có bị làm sao không thôi mà.

- Xem? Xem cái gì? Xe người ta, ai khiến đụng vào. Đã phá hoại, bị bắt quả tang lại còn cãi cố, còn ra cái vẻ ta đây thương người...

- Ơ... ơ... Này anh kia, xe anh đấy à mà lại lớn tiếng như thế?

- Không phải xe mình thì thằng này tức làm gì.

- Xe anh á? - Thằng "thái giám" nhếch mép lên hỏi vẻ rất xấc.

Cáu quá, chẳng có lẽ đấm nó phát cho bay vào tường. Chỉ sợ nhỡ quá tay, nó dính lên đấy thì... lại khó cậy.

Thằng "thái giám" gõ tay lên yên xe thách thức:

- Nhìn lại hàng đi cha nội.

Mình ngoảnh lại: Ơ... sao lại thế? Xe mình làm gì có đủ 2 cái gương lành lặn thế kia? Mà xe mình làm gì phì nộn được như thế kia? Dụi mắt một cái, quay đầu lại cái nữa, nhận ra cái Wave rách của mình đang nằm ngoan ngoãn ở... bên cạnh. Còn cái xe thằng này đang "phá hoại" là xe tay ga.

"Quê" quá, mình nhe răng ra... cười, thằng bé giật mình, khỉ thật, từ bé đến giờ chưa bao giờ nó thấy một hàm răng... trắng trong bóng tối như thế à?

Mình cười chữa ngượng:

- Hề... hề... nắn gân nhau tí thôi. Thông cảm nhá!

Thằng bé có vẻ đã hoàn hồn, nó im lặng quay đi... cởi mũ bảo hiểm. Một mớ tóc dài ngoẵng xổ ra. Mình nghĩ bụng: Sao trần đời lại có cái của quái thai thế: người bé như cái kẹo + giọng nói the thé + mớ tóc người rừng...

Thằng "quái nhân" thẽ thọt:

- Không có gì đâu ạ. Anh cho em hỏi...

Giọng nói con gái! Mình choáng váng lao xe đi, không biết bên kia đang hỏi cái gì.

Nhật ký: Kết quả thi đại học của giai bé

Ngày... tháng... năm... Cuối cùng thì mình cũng hiểu bằng cách nào mà giai bé leo được lên cây một cách an toàn như thế.


Mới ở đây được vài ngày, giai bé đã kịp tăm được em hàng xóm (em này nhớn tuổi hơn giai bé nhà mình) hơi thiếu xinh tươi nhưng thừa ngơ ngác. Nhiều khi ngồi buồn không có việc gì làm, cậu chàng lại nghĩ đến việc... tận dụng em ấy để rèn miếng võ môi của mình. Hôm ấy, nhân lúc người lớn hai nhà đi vắng cả, và cũng là lúc nhãn nhà nàng đóng khố kín, thằng ranh lần mò sang bên ấy, loanh quanh đứng dưới gốc nhãn trước cổng rồi ngó nghiêng.

Xui cho nó là cô bé thì không thấy nó còn con chó thì đã ở cạnh bên. Ngay khi thằng em mình đang huýt sáo cái thứ hai thì nó nhếch mép lên gầm gừ. Thằng bé trợn mắt vọt thẳng lên cây.

Chưa hết, trong khi con chó vẫn đứng cào vào gốc cây gầm gừ thì... ông bố cô bé ở đâu về, thấy một thằng người đang vắt vẻo ở trên cây thì cáu lắm. Ông quát ầm lên:

- Á à, lần này thì tao bắt được quả tang rồi nhé. Nhãn vừa đóng khố thì mày đã vặt trụi thùi lủi, bảo sao nhà tao mất mùa. Thằng ranh, mày chọn đi: hoặc là ăn đòn gánh, hoặc là... nhường quần cho con Kiki nếu nó giật được. Chọn đi!

Chẳng hiểu do nhanh trí hay là quen mồm thế nào mà giai bé gào lên thảm thiết:

- Em ơi, cứu anh!!!

Ông hàng xóm nghe thấy thế thì chột dạ, liền buông "vũ khí". Khi cô con gái chạy ra, thằng em mình nhanh mồm:

- Anh định trèo lên cây bắt mấy con bọ xít cho bác mà bác tưởng anh phá.

Cả ông bố lẫn nàng con nghe được câu ấy liền... phê ngay và tình nguyện đứng dưới chỉ... bọ xít cho giai bé bắt.

Thật không biết bình luận thế nào về 3 nhân vật này nữa.

Ngày... tháng... năm...

Thấy tất cả các trường đều đã công bố điểm thi đại học, nhắn giai bé xem điểm. Không những không cảm ơn sự quan tâm của mình mà nó còn càu nhàu: "Gớm, tưởng ông anh quan tâm đến em thế nào". Bực cả mình, anh mày còn trăm thứ phải lo nghĩ, còn nhớ được năm nay mày đi thi đại học là tốt lắm rồi đấy.

Ngày... tháng... năm...

Từ hôm ấy mình quan tâm đến vụ thi đại học hơn. Thay vì vùi đầu vào mấy trò game, mình đã có ý thức đi săn điểm chuẩn hơn. Chậc, nghĩ cũng mâu thuẫn: vừa muốn giai bé đỗ vì còn sự nghiệp tương lai của nó, còn sự hãnh diện của bố mẹ... nhưng mặt khác, nó ở đây thì lúc nào cũng như... ám quẻ, chắc một phần cũng vì nó hay... giở quẻ.

Ngày... tháng... năm...

Dồn hết bình tĩnh, mình bấm chọn xem điểm chuẩn ở khoa của thằng em dù biết chắc thế nào nó cũng... đỗ. Đỗ thật, thừa những 2 điểm rưỡi mới đau chứ. Năm xưa mình thừa mỗi 1 điểm gần rưỡi (1.25 điểm) mà đã thấy oai lắm rồi.

Trưa, mình về đột xuất. Thấy giai bé đang nhóp nhép nhai... mì tôm. Ôi má ơi, cái xoong, chính xác là nó đang ôm nguyên một cái xoong to đùng - bữa trưa của nó. Nhìn thằng em phồng mang trợn mắt nuốt xoong mì tôm lõng bõng mà mình cầm lòng không đặng. Hất hàm hỏi nó:

- Nay ăn uống thanh đạm thế? Mọi ngày toàn thấy kể em ăn sơn hào hải vị cơ mà.

Thằng bé ngước đôi mát hồn nhiên vô số tội lên nhìn:

- Bình thường em cũng chỉ ăn thế này thôi, anh tưởng em sung sướng lắm sao? Em cũng biết tiết kiệm cho anh chứ bộ. Em cũng biết thương anh đi làm vất vả chứ.

Ôi chao, sao mà xúc động thế. Thế mà mình nỡ trách nó hoang phí...

"Sụp... ụp... p..." - Giai bé húp chỗ nước còn lại trong xoong, rồi điềm nhiên đứng dậy dọn dẹp. Sau lưng nó là cái bát tô đựng đầy... xương gà. Mình chỉ biết ứa nước mắt và nước miếng...

Ngày... tháng... năm...

Giai bé đã về với thày u từ sáng, thấy nhà như trống vắng. Buồn buồn.

Tối:

Chuẩn bị đi ngủ, giai bé nhắn tin: "Anh nhớ không được đi ngủ trước khi ăn tối. Còn nữa, không rửa chân cũng được nhưng nhớ là không được bỏ tắm đấy nhé".


Không hiểu ngày xưa, cái lúc bố mẹ "..." có chuyện gì bất thường không mà lại đẻ ra được cái thằng khác người thế chứ.

Nhật ký từ ngày thất lạc

Ngày... tháng... năm...

Trận cầu giữa AC Milan và Inter Milan đang hấp dẫn... Phút thứ 22, pha đá phạt hàng rào tuyệt vời của Sneijder đã khiến thằng cu thủ môn bên kia phải vào bóng nhặt lưới, à nhầm, vào bóng nhặt lưới, ơ... vào lưới nhặt bóng... Chuẩn men!

Vừa kịp reo hò thì nghe "choang" một tiếng, cái gì như viên ngói vỡ rơi vào đầu. Quay đơ ra giữa nhà, mặc xác Inter sau đó lĩnh liền 2 bàn thua sấm sét.

Mãi đến khi tỉnh lại mình mới biết là ngói không hề vỡ, hú hồn, nó mà vỡ thật, đêm nay mà mưa nữa thì... mát mặt. Chậc...

Cái gì thế này? Là nó, quyển nhật ký đáng ghét? Nó ở đâu ra thế này? Báo hại bấy lâu nay mình toàn phải viết nhật ký vào mấy tờ lịch cũ, có khác gì "bóc lịch" đâu.

Lại phải update thông tin sao?

Thấy tiền trong tài khoản tăng lên, mừng như bắt được... tiền trong túi mình.

Chẳng biết cái xấp lịch rời viết nhật ký mình để đâu nhỉ? Tìm thấy thì chỉ cần lấy ra chép lại, đỡ quá. Nhưng chẳng thấy nó đâu. Bình thường khi đi tìm cái gì thì chỉ mỗi việc lấy chân đá đá vào mấy đống giấy tờ, sách báo, chai lọ, túi tắm vứt "gọn gàng" ở... khắp nhà thì thế nào cũng thấy. Thế mà... đúng là lúc cần thì không thấy, lúc thấy thì chẳng nghĩ là cần.


Chiều, đang nằm nhớ lại xem có kẹp nhầm vào bộ hồ sơ khách hàng nào không thì thằng bé con hàng xóm chạy sang:


- Chú, chú! Nay nhà cháu lại ăn vịt nấu giả cầy nhé.


- Ừ thì sao? - Mình xẵng giọng, cố giấu tiếng nuốt nước bọt, lòng khấp khởi hi vọng...


- Thì chú cho cháu ít giấy vụn về thui vịt đi.


- Ự (không như những gì ta mong đợi)... Tự đi mà tìm lấy, chú đang...


Khi trong miệng mình còn đang giữ chữ "thèm" chưa kịp nói ra thì thằng nhóc đã chổng mông lên lục đống báo cũ. Á à, nhớ rồi, vừa cách đây mấy hôm chính nhà thằng ranh này cũng ăn vịt giả cầy, ôm về của chú mày cả xấp giấy lộn mà cuối cùng đến cái xương vịt cũng chẳng có đem sang “lại quả”, báo hại hôm ấy chú mày hí hửng ở nhà ôm gối... chờ, chờ mãi đến đêm. Rồi, đích thị mấy tờ lịch kia cũng hi sinh vì cái vụ thui vịt này đây. Chả có nhẽ?!!


Ngày... tháng... năm...


Lụi cụi viết lại những gì còn nhớ:


Sau hôm thi đại học 3 ngày, giai bé ỏn ẻn đòi về. Sung sướng vô cùng nhưng chẳng lẽ anh em với nhau mà nói luôn: ừ về ngay đi đồ “của nợ”, thế thì bạc quá. Thế là mình mới ôn tồn bảo nó là thôi cứ từ từ, ở đây với anh dăm bữa nửa tháng rồi về. Tưởng thằng em cũng biết sĩ diện nên mình mới nói thế, chứ nếu biết trước là nó sẽ gật đầu ngay tắp lự thì mình đã đuổi cổ nó về thẳng với thầy u rồi. Cái thằng, nếu không được cái đẹp giai, học giỏi, có chí tiến thủ, ngoan ngoãn hiền lành, khéo tay khéo chân, chịu thương chịu khó… thì cũng chẳng được cái nước gì, lại còn thêm cái thói lẻo mép nữa chứ.

Một hôm đầu giờ chiều, thấy tiền trong tài khoản tăng lên, mừng như bắt được... tiền trong túi mình: công ty thanh toán lương tháng. Tính toán nhanh qua mấy con số, toát mồ hôi vì chưa chắc đã đủ để tồn tại đến kỳ lương sau, chỉ tại trong nhà nuôi một "hậu duệ cụ Trư".

Một chiều đi làm về, thấy giai bé đang vắt vẻo trên ngọn cây nhãn nhà hàng xóm. Thằng này liều thật, nhà ấy con gái tuy xinh, nhãn tuy sai quả nhưng con chó tên Kiki thì dữ vô cùng, và ông bố thì thậm chí còn hơn thế nữa. Ngoắc tay nhắc giai bé xuống thì nó lại ngoắc tay gọi lại và chỉ xuống dưới: cha con cô bé hàng xóm đang đứng dưới gốc cây chỉ trỏ ra chiều thú vị lắm. Ngạc nhiên! Chẳng hiểu thằng ma lanh này làm thế nào mà thu phục được lòng cha con nhà ấy nhỉ?

Tối hôm ấy, đang ngồi lướt web, mình đá chân giai bé:

- Nhóc, khai đi. Nay sang bên ấy làm gì? Tán tỉnh con gái nhà người ta à? Con bé ấy hơn tuổi mi đó, mà cái nhà ấy thì... chậc chậc... cứ nhìn con chó khắc biết, cứ gọi là... chậc chậc... Thế có rụng cái lông...

- Hả?

- ... chân nào chưa?

- Khiếp quá đi mất với lão già này. Điều 1: Nói thì nói liền câu nhá. Điều 2: Không được so sánh độ dữ của chủ với chó vì chó thì chỉ có mỗi hàm răng làm vũ khí thôi, hơi thiệt thòi trong vụ này. Điều 3: Em sang định... tòm tem...

- Tòm tem cái gì? (Mình nhớ là lúc ấy quát rất to, làm con Kiki bên kia sủa váng lên.)

- Suỵt!!! Ngài khẽ cái mồm cho con nhờ. Ngài có thấy nhãn nhà ấy "đóng khố" kín (*) rồi không? Nhãn ấy... ăn tốt.

- Dóc tổ. Sang mò trộm nhãn mà người ta lại vui vẻ thế kia.

- Xời, giai chớ coi thường em. Em có cái này này...

Vừa nói nó vừa gõ vào đầu ý bảo thông minh. Chợt mặt giai bé biến sắc, nó từ từ đưa ngón tay ra phía trước mặt, trợn mắt nhìn rồi phi vù ra chỗ vòi nước, xả thật mạnh. Té ra trong lúc mò nhãn thì chim chóc ở đâu đã tặng cho cậu nguyên một bãi "sản phẩm tiêu hóa" tươi rói. Đáng đời lắm thằng ranh!

Rồi như quên bẵng câu chuyện đang kể dở, nó lao vào nhà tắm cọ rửa thật lâu. Mình vẫn chưa hiểu cách gì mà nó lại công khai leo được lên ngọn cây nhà người ta thế?

(*) nhãn đóng khố kín: khi cùi nhãn đủ lớn để bao kín hạt nhãn bên trong

Nhật ký vú em bất đắc dĩ (ngày 11-7)


Thằng bạn thắc mắc: "Sang ngày 12 mà còn lửng lơ gõ nhật ký ngày 11?".
Cái thằng dở hơi thật, giờ mới là chiều ngày 12 thì viết nhật ký ngày 12 thế quái nào được. Viết ra người ta đọc được lại chả lòi cái đuôi bốc phét ra à. Từ trước mình đã biết đầu óc thằng này có vấn đề nhưng không nghĩ là vấn đề lại nghiêm trọng đến mức không thể bảo hành được như thế.

Ngày 11-7:


Nhớ rằng đêm qua, trước khi xõa cánh thì mình đã lẩm nhẩm rằng nay là chủ nhật. Ngủ tẹt.


Tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tai, nhận ra là tiếng chuông mình cài riêng cho cuộc gọi của sếp. Quái cái ông này, sao chủ nhật rảnh rỗi không nằm ôm vợ mà lại gọi cho mình? Uể oải nhấc máy lên:


- Vâng, sếp!


- Cậu không đi làm hả?


- Ơ hôm nay là... - Chưa kịp nói đến chữ "chủ nhật" thì một luồng điện đã chạy dọc sống lưng: chính xác hôm nay là... thứ hai. Sao mình có thể lú lẫn đến thế được?


- Cậu xin phép nghỉ đến hết tuần. Cậu có muốn nghỉ luôn cả tuần này và nhiều tuần sau nữa không?


Lúc này thì trí nhớ của mình đã hồi phục hẳn, đi kèm với đó là sự láu cá cố hữu:


- Hề, sếp. Em xin nghỉ 2 ngày mà.


- Phải, 2 ngày: thứ bảy và chủ... Ơ... Và thứ hai. Ừ nhỉ.


Chắc ông sếp đang định hù dọa mấy câu, chẳng ngờ lại thành bào chữa cho mình. Hú hồn. Đến lạ, sếp mà cũng có lúc đãng trí quá thể, chỉ có mình là thông minh, hê hê...


Chẳng thấy thằng em đâu. Mình bật dậy: Chậu quần áo tích góp nửa tháng nay đổ kềnh giữa nhà. Phải quệt nhử mắt đến 2 lần mình mới phát hiện ra có một vật thể hình người đang nằm cạnh cái đống quần áo ấy. Mình nhao đến, lay lay. Thằng bé thều thào:


- Anh... bịt giúp em cái... mũi.


Thú thực là suốt ngần ấy năm sống trong cuộc đời, mình chưa thấy ai đang sắp ngạt thở mà lại có nhu cầu bịt mũi cả. Nhìn lại giai bé. Lúc này thì mình đã hiểu:


- Được, để đại ca bịt mũi cho mày. - Nói xong, mình chụp nguyên cái chậu quần áo vào mặt thằng ranh con. Nó vùng ngay dậy.

=> Phát hiện ra quần áo bốc mùi là một công cụ hữu hiệu để cấp cứu người sắp ngất.


...


Hôm nay là ngày đầu tiên mình triển khai "kế hoạch nhỏ" với sự biết điều của giai bé. Gì chứ trong cái kế hoạch nhỏ ấy có nhiều cái to to, trong những cái to to ấy có nhiều cái nho nhỏ... chú mày cứ ở đây, tha hồ mà "biết điều".

Hai anh em súc miệng bằng mấy tô phở tái. Thời buổi giá cả tăng cao, ngần ấy cũng đã đi đứt nửa ngày lương còm cõi. Có vẻ giai bé vẫn thòm thèm. Mình vỗ vai an ủi: "Ăn tạm thế thôi, về nhà có cái này tráng miệng hay cực". Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu. Ngoan quá mức cần thiết so với cái món tráng miệng đang đợi nó ở nhà.

9 giờ sáng:

Có mặt ở nhà.

- Nào, bây giờ thì tráng... miệng...

Mình cố kéo dài giọng ra cho giai bé thêm phần thích thú. Được cái thằng bé cứ có hứng là lại... nhắm tít mắt vào, quen mất rồi. Lần này cũng thế, lợi dụng lúc nó nhắm mắt tưởng tượng, mình vào phòng tắm, bê chậu quần áo ra. Thằng bé giãy nảy nhưng thoát làm sao được với cái uy quyền của mình.

11 rưỡi:

Đống quần áo đã được giải quyết xong. Một chầu phở cuốn, phở chiên trả công giai bé chắc cũng không phải là quá hào phóng.

Chiều:

Lại ngon ngọt dỗ được giai bé dọn cho cái ổ của con chuột cống nặng 62kg. Ổ to và bẩn kinh người.

7 giờ tối:

Giai bé vẫn chổng mông lên nhặt nhặt, móc móc. Căn phòng chưa được cải thiện là mấy. Thằng này làm việc chẳng hiệu quả gì cả. Mình hơi thất vọng.

7 gờ 15:

- Đói, sếp ơi.

- Kém tắm thế? Nào, đi ăn.

Đã từ lâu lắm rồi, bữa ăn của giai bé luôn là nỗi khiếp sợ thường trực trong mình. Cái thằng... ăn chẳng biết để nuôi cái gì nữa.

Lòng vòng trên phố mấy vòng cũng hết buổi tối.

Về. Tắm. Ngủ.

Mãi 15 này mới được tạm ứng lương

Nhật ký vú em bất đắc dĩ (chiều qua)

Giai bé đã thi xong, tạm nghĩ là ngon lành. Mình lại lần giở quyển nhật ký. Nó đâu rồi nhỉ?

Đang thong dong đi ra sân vận động cùng mấy thằng bạn, bất ngờ một cành cây bị gió quật gãy, rơi xuống, đè lên ngực mình. Khó thở quá, mình lơ mơ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bố mẹ, cái mặt nhăn nhó của thằng em. Khó thở quá! Vĩnh... vĩnh... Yêu mọi người quá! Vĩnh... vĩnh...

Mình mê man đi.

Bỗng cái cành cây khẽ... cựa quậy. Dồn nốt chút hơi tàn, mình mở mắt ra. Ôi, má ơi, 2 cái cành... chân của giai bé đang vắt vẻo trên ngực mình, 2 cái "cành" ấy đang khẽ đưa theo nhịp một bài hát. Hất chân thằng ranh ra, mình gằn giọng: "Êm nhỉ?".

Vậy mà nó còn vênh mặt lên:

- Dậy thôi anh, gà sắp đi ngủ rồi.

Thằng này chém gió, mới có 5 giờ chiều. Bực mình quá!

Vào chỗ vòi nước, hình ảnh quen thuộc của cái chậu bát "đầy có ngọn" đâu rồi? Chả có nhẽ... Suy luận nhanh lạ thường, mình quay lại chỗ thằng em:

- Này nhóc, cái chậu...

- Bát hả, ông lười?

- Ừ. Rửa rồi hả?

- Em không rảnh. Em quăng nó ra sân rồi, để trong nhà ô nhiễm chết.

- Cái gì? Có biết một đống tiền của tao khô... ô... ông? - Mình nhảy dựng lên, chưa kịp thụi cho nó một quả thì đã thấy cái rổ bát đang nằm tắm nắng rất yên lành, sạch sẽ.

Thằng bé dạo này biết điều ghê. Mình phải nghĩ cách để tranh thủ cái biết điều của nó mới được, keke...

Điện thoại chợt kêu: số của bố! Á, quên mất chưa gọi điện thông báo tình hình với nhị vị phụ mẫu.

- A lô bố ạ! Bố ơi tình hình là thằng cu làm bài tạm ổn rồi. Tình hình là con định gọi điện cho bố mẹ ngay lúc ấy nhưng nó quấy quá, tình hình là con phải trông nom giai bé của bố rất là vất vả. Tình hình là...

- Thôi thôi được rồi. Mẹ đây. Mẹ nghe giai bé khoe rồi, không cần anh phải "tình hình là" nữa đâu.

Thôi rồi, thì ra là nó đã kịp hầu chuyện mẹ. Mà cái mồm thằng này thì... có giời mới biết là nó ton hót những gì.

- Cho em ở đó mấy hôm chơi cho thoải mái nhé con. Không phải lo gì ở nhà đâu, bố mẹ mỗi ngày làm thịt một con gà chắc cũng đủ cầm hơi. Thế nhé con. Mà nhớ không được đánh nhau đâu đấy.

Mỗi lời nói của mẹ như cắt từng khúc ruột mình. Lại phải ôm cái của nợ này vài ngày nữa chắc mình chết quá.

Không sao, mình sẽ lên một kế hoạch...

6 giờ tối:

Giai bé đưa cho mình một tờ giấy be bét chữ, dài như tờ sớ. Nó trịnh trọng:

- Qua tìm hiểu chúng tôi được biết, tại thành phố nơi anh đang sống có rất nhiều những món ăn ngon bổ rẻ. Vậy anh có thể giúp chúng tôi tìm hiểu nền ẩm thực của mảnh đất này được không?

- Bóc lột người ta vừa thôi nhá.

- Quần anh anh cứ mặc, áo anh anh cứ mặc. Em lột của anh làm gì. Để yên em tiếp tục chương trình: Chúng tôi dự định sẽ làm một phóng sự dài kỳ ở đây, rất mong anh hợp tác.

- Còn lâu nhá.

- Nếu anh không hợp tác với chúng tôi, đoạn băng ghi âm này sẽ là bằng chứng để cấp trên cắt khẩu phần gạo, trứng và hoa quả của anh từ dưới quê nhà. Tùy anh quyết định.

Nếu như mình không nhớ đến cái kế hoạch đang nung nấu trong đầu thì chắc chắn thằng này hôm nay... 'húp cháo". Được, lần này mình nhường nó, gọi là bỏ con săn sắt...

Mới phá được vài món, mò về đến nhà cũng đã 10 rưỡi, chỉ kịp tắm nhẹ một cái trước khi xõa cánh.

Nhớ mang máng ngày mai là chủ nhật...

Nhật ký "vú em" bất đắc dĩ (ngày thứ 4)


Vươn vai một cái. Trong lòng vẫn đầy ắp những dự định tốt đẹp dành cho giai bé.
Chỉ định vươn vai một tí thôi. Chẳng ngờ có một loại tí người ta gọi là tí quả mướp, dài thườn thượt. Mình thấy sảng khoái vô cùng, vươn vai mãi mà cái chuông báo thức vẫn chưa kêu để dậy đi đón cu em. Lại vươn vai tiếp.

...

Chợt nghe tiếng đập cửa ầm ầm: "Anh già, mở cửa cho em".

Tiếng ai như tiếng giai bé? Chậc, có lẽ mình mê sảng thôi. Bữa cơm trưa nay đã vắt kiệt sức lực của mình rồi. Thằng bé còn đang ở trường thi. Mình vẫn mơ màng...

Tiếng đập cửa vẫn không dứt mà nghe có phần dồn dập hơn: "Mở cửa cho em với". Rõ ràng là tiếng giai bé. Lạ nhỉ?

Ú ớ quơ cái điện thoại lên nhìn: màn hình tối thui. Má ơi, nó hết pin từ đời nào rồi. Chợt hiểu, chực khóc, thương giai bé quá. Mình vội vàng mở cửa, định bụng sẽ ôm chầm lấy thằng bé dù cho nó có mướt mát "mồ hôi hám" vì phải đi bộ 5 cây số rưỡi vì cái sự nghiệp ngủ nghê vĩ đại của thằng anh...

Cửa mở. Mình chưa kịp thực hiện cái ý tưởng ngọt ngào kia thì đã nghe sét đánh ngang mày: "Trả tiền taxi cho em nhé!". "Cái gì hả?", mình giơ nắm đấm lên, thằng ranh đã biến mất, trước mặt mình chỉ còn lại ông tài xế đang gõ móng. A cay không chịu được, phen này ông quyết cầu trời cho mày đậu đại học để năm sau không phải thi nữa cho ông đỡ khổ.

Nhìn lên đồng hồ, đã 6 rưỡi có lẻ. Uất ức lắm, nhưng nó chưa thi xong nên chưa thể "đụng đến một cọng tóc" nào của nó cả. Mình đành phải xuống nước lôi nó đi ăn.

Chưa bao giờ mình thấy xấu hổ như hôm nay, vừa bước vào quán, cái thằng tuổi gà ăn như heo ấy đã toang toác:

- Chị ơi chị làm cho anh em một đĩa cơm rang, một đĩa mì xào, một bát phở bò tái... Thêm một đĩa cơm rang cho em nữa nhé.

Chị chủ quán há hốc mồm nhìn mình, còn mình há hốc mồm nhìn thằng em, cái mặt nó vẫn tỉnh bơ.

Đồ ăn được bưng ra, thằng nhóc nhanh nhảu đặt đĩa cơm rang trước mặt mình, chỗ còn lại nó vơ về chỗ nó. Chị chủ quán tủm tỉm cười ra chiều thông cảm. May cho mày là chị này "hơi dừ" rồi, chứ chị í mà tre trẻ xinh xinh thì mày rụng răng với anh rồi nhá.

Tối, thằng em lọ mọ lên mạng, hơn hớn:

- Anh ơi, cái gợi ý giải đề thi này có vẻ giông giống bài nháp của em...

- Gợi ý chứ đã phải đáp án chính thức đâu mà mày hí hửng thế? Cứ vênh mặt lên thế rồi giẫm vỏ chuối trượt lòi mắt ra em ạ. (Nói thế chứ mình cũng thấy mát lòng mát ruột.)

- Kệ nó chứ.

10 rưỡi:

Giục nó đi ngủ, nó còn kỳ kèo để ăn nốt miếng lương khô trong chạn. Mình nghĩ bụng: nuôi thằng này tốn cơm tốn gạo, ăn như heo như lợn mà giờ cân vội vẫn chưa được nửa tạ.

Ngày 10-9:

5 giờ sáng, gà của giai bé gáy inh ỏi. Dậy. Bữa sáng nay đã được cải thiện bằng một quả trứng thả vào nồi mì tôm. Sung sướng vì hôm nay tay nghề nấu nướng không bị chê.

Đưa giai bé đến trường thi, chưa kịp quay đầu xe đã thấy nó hốt hoảng chạy ra:

- Anh có biết phiếu báo thi với chứng minh thư em để ở đâu không?

- Mày giết tao đi... i... i...

Vội quay đầu xe chạy về. Nửa đường, xe hết xăng. Đúng là xui tận mạng. Hấp tấp ghé vào cây xăng gần đó, mở cốp ra: "Ớ... ở... ờ... ơ..." - bộ giấy tờ của cu em đang ngoan ngoãn nằm trong đó. Sực nhớ ra đêm qua, lúc dậy đuổi chuột, mình đã cẩn thận bỏ đống giấy tờ này vào đây đề phòng thằng bé quên mất. Thằng cu ấy, mới có tí tuổi đầu mà đãng trí lắm. Hẳn già như mình thì đã chẳng nói.

Đưa giấy tờ cho nó, mình còn phủ đầu một câu: "Đã bảo phải chuẩn bị đầy đủ vào". Nói xong mình vọt thẳng, chắc thằng bé không nghi ngờ gì.

9 rưỡi:

Vừa ra đến nơi đã thấy nó đứng tán gái ở gốc bàng cổng trường. Á à, thằng này dám qua mặt mình đây. Mình lướt đến, nó nhao ra:

- Anh ơi, em chắc đậu rồi.

Hàng trăm đôi mắt đổ dồn về phía hai anh em. "Anh lạy mày, anh yêu mến hòa bình. Lên xe chạy mau không bị ăn đập đó. Nhìn kia kìa!". Con trâu của mình lướt êm trước những ánh mắt hậm hực pha lẫn ghen tị.

Giấc ngủ trưa êm đềm đến với hai anh em sau sự hi sinh của 4 suất bún chả. Hình như trời bắt đầu mưa. Kệ, quần áo đã giặt đâu mà đòi phơi với cất... Nhớ mang máng hình như chưa gọi điện về cho bố mẹ.

Giai bé vẫn ở đây. Nghĩa là mình chưa thể dừng phím được...