Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

Bức tượng cẩm thạch


(Dân trí) - Viện bảo tàng nọ được xây sàn lót bằng những viên đá cẩm thạch và có một bức tượng đá cẩm thạch to lớn tuyệt đẹp được trưng bày ở giữa sảnh bảo tàng.
Rất nhiều người đến từ mọi nơi trên thế giới chỉ để chiêm ngưỡng bức tượng cẩm thạch tuyệt đẹp. Một đêm, viên đá cẩm thạch nói chuyện với bức tượng cẩm thạch.

“ Này bức tượng cẩm thạch, thật không công bằng chút nào. Tại sao mọi người từ mọi nơi trên thế giới đến đây chỉ để bước qua tôi và chiêm ngưỡng bạn?”.


Bức tượng cẩm thạch trả lời: “Bạn thân mến của tôi. Bạn còn nhớ chúng ta đều xuất phát từ một hang động giống nhau không?”.


- “Đúng. Đó cũng chính là lý do tại sao tôi cảm thấy quá bất công. Chúng ta đều được sinh ra từ hang động giống nhau, vậy tại sao mỗi người chúng ta lại nhận được sự đối xử khác nhau đến vậy?”


- “Thế bạn còn nhớ những ngày khi mà các nhà kiến trúc cố gắng chế tác bạn nhưng bạn lại ra sức chống đối họ không?”


- “Có, tất nhiên là tôi nhớ. Tôi ghét mấy người đó. Không thể tưởng tượng được mấy người đó lại sử dụng mấy cái dụng cụ đáng ghét mài giũa lên người tôi. Nó làm tôi đau và tổn thương quá nhiều. Thật kinh khủng!


- “Đúng rồi. Các nhà kiến trúc đã không thể chế tác được bạn”.


- “Thế thì sao?”


- “Khi các nhà kiến trúc quyết định từ bỏ bạn và bắt đầu chế tác sang tôi. Tôi đã biết một điều rằng tôi sẽ trở thành một điều gì đó khác biệt sau những nỗ lực của các nhà kiến trúc. Tôi đã không chống đối lại họ, thay vào đó tôi cố gắng chịu đựng những nỗi đau từ các dụng cụ mà họ mài giũa vào người tôi.


Đá cẩm thạch lặng thinh suy nghĩ.


- “… Và anh bạn của tôi, đó chính là cái giá để có được mọi thứ trong cuộc sống. Từ khi bạn quyết định bỏ nửa chừng, chống đối lại họ, không chịu đựng nổi những vất vả, những nỗi đau thì bạn không thể đổ lỗi cho bất kì ai khi mà họ bước qua bạn để chiêm ngưỡng tôi”.


Càng có nhiều khó khăn gõ cửa cuộc sống của bạn, bạn càng phải quyết tâm vượt qua để cuộc sống tốt hơn. Bạn sẽ học hỏi được từ những khó khăn đó, sử dụng nó để phục vụ cho tương lại của bạn. Những trở ngại và thất bại hôm nay là viên gạch vững chắc để bạn bước tới thềm cửa rạng ngời của tương lai.


Khi quá khứ đi qua, bạn không thể thay đổi nó. Nhưng bạn có thể làm tốt hơn trong tương lai. Quá khứ có thể là tốt, nhưng hiện tại còn tốt hơn và tương lai luôn là tốt nhất.


Minh Anh
Theo LFD

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

“Cám ơn đã dành thời gian cho tôi”

(Dân trí) - Cũng một thời gian rồi Jack chưa gặp ông cụ ấy. Trường đại học, các cô gái, sự nghiệp và mưu sống mới là những gì Jack quan tâm.

Thực ra, Jack đã đi khắp đất nước trong hành trình rượt đuổi giấc mơ của mình. Cuộc sống xô bồ khiến Jack hầu như không có thời gian cho hoài niệm và cho gia đình. Anh làm việc vì tương lai của mình và không gì có thể ngăn cản được anh.

Tiếng mẹ nói trong điện thoại, “Ông Belser vừa qua đời đêm qua. Tang lễ được tổ chức vào Thứ Tư.”

Ký ức vụt qua trong Jack như một thước phim, anh ngồi yên lặng và nhớ lại những ngày thơ ấu.

“Jack, con có nghe mẹ nói không?”

“À, vâng, con xin lỗi mẹ. Lâu rồi con không còn nghĩ tới ông cụ nữa. Con xin lỗi, nhưng con cứ nghĩ là ông cụ đã qua đời từ lâu rồi”.

Mẹ Jack kể: “Vậy mà ông ấy chẳng bao giờ quên con. Lần nào mẹ gặp ông ấy cũng hỏi thăm về con đấy. Ông ấy hay nhớ lại những ngày con đứng bên kia hàng rào...

“Con thích ngôi nhà cũ mà ông ấy ở”

“Con biết không Jack, ông Belser đã xuất hiện và trở thành người dạy dỗ con khi ba qua đời”

“Ông ấy đã dạy con nghề mộc.” Jack nói, “Nếu không có ông, con sẽ không theo nghiệp này. Con cũng được ông dạy những điều mà ông cho là quan trọng… Mẹ, con sẽ đến dự lễ tang”.

Vẫn tất bật như mọi ngày, Jack bắt chuyến bay sớm nhất trở về. Đó là một tang lễ nhỏ, đơn sơ. Ông Belser không có con, hầu hết các anh chị em họ cũng đều đã qua đời.

Vào đêm trước khi trở lại với công việc, Jack và mẹ ghé qua thăm lại ngôi nhà cũ ấy một lần nữa.

Jack đứng trên bậc cửa một hồi, cảm giác như thể mình đang bước vào một thế giới khác, vượt qua không quan và thời gian.

Ngôi nhà vẫn y nguyên như trong trí nhớ của Jack. Mỗi bức tranh, mỗi đồ vật… Bỗng dưng Jack đứng sững lại.

“Sao vậy Jack?”, mẹ hỏi.

“Chiếc hộp đã biến mất”.

“Hộp nào?”.

“Có một chiếc hộp vàng nhỏ trên bàn. Chiếc hộp ấy bị khóa, trước đây đã rất nhiều lần con hỏi ông ấy có gì bên trong. Ông ấy chỉ trả lời rằng “Đó là thứ ông quý trọng nhất”.

Nó đã biến mất. Mọi thứ trong ngôi nhà vẫn y nguyên ngoại trừ chiếc hộp. Có lẽ ai đó trong nhà Belser đã đem nó đi.

“Từ giờ con sẽ không bao giờ biết được bên trong hộp là gì. Có lẽ con nên đi ngủ thôi. Mai con phải bay chuyến sớm để về nhà”.

Hai tuần trôi qua kể từ cái chết của ông Belser. Một hôm khi đi làm về Jack thấy có giấy nhắn trong hòm thư, viết: “Yêu cầu ký nhận gói hàng. Chúng tôi đến không thấy ai ở nhà. Hãy đến bưu điện trong vòng ba ngày tới”

Sớm hôm sau, Jack đến nhận gói hàng. Đó là một bưu kiện nhỏ cũ kỹ, chữ viết tay khó đọc, nhưng địa chỉ gửi trả làm Jack chú ý: “Ông Harold Belser...”

Jack đem chiếc hộp lên ô tô và mở ra xem. Bên trong chính là chiếc hộp bằng vàng và một bưu thư. Tay Jack run run khi đọc những dòng chữ.

“Khi tôi qua đời, hãy gửi chiếc hộp này và những thứ có bên trong cho Jack Bennett. Đó là thứ quý giá nhất trong đời tôi”.

Có một chiếc chìa khóa nhỏ dính trên bức thư. Tim Jack đập nhanh và mắt ướt lệ, anh cẩn thận mở khóa, thấy bên trong có một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng rất đẹp. Lướt những ngón tay trên chiếc vỏ bóng đẹp, Jack mở nắp đồng hồ. Trong đó khắc dòng chữ:

“Jack, Cảm ơn cậu đã dành thời gian cho tôi! - Harold Belser.”

“Điều ông ấy quý trọng nhất là … thời gian của mình” - Jack cầm chiếc đồng hồ một lúc. Rồi anh gọi đến văn phòng để hủy các cuộc hẹn trong hai ngày tới.

“Tại sao?”, Janet, trợ lý của Jack thắc mắc.

“Tôi cần dành thời gian cho con trai tôi” Anh nói. “À này, Janet. Cảm ơn cô đã dành thời gian cho tôi”.

Đặng Thục
Theo INP

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Chắt chắt - Đặc sản sông Gianh




Khúc sông Gianh chạy qua xã Phù Hoá, Quảng Trạch, Quảng Bình dài chừng bốn cây số. Đây là vùng giao thoa giữa nước lợ và nước ngọt. Vùng giao thoa này sinh ra một loài hến bé nhỏ, dân gian gọi là chắt chắt.
Hằng năm, vào cuối tháng Hai đầu tháng Ba âm lịch, sau một cơn mưa giông, nước ngọt đầu nguồn sông đổ về đây, gặp làn nước lợ từ dưới cửa biển dâng lên. Khí trời se lạnh, không gian khoáng đạt, hai làn nước trai tráng và nữ nhi ấy chảy oà vào nhau, tan trong nhau, nồng nhiệt trong nhau như một cuộc hoan lạc vĩ đại của sông nước, để rồi sinh ra hàng triệu hàng triệu triệu con chắt chắt nhỏ li ti.

Chuyện ấy kể như huyền thoại nhưng là cách để người dân Phù Hoá giải thích về sự ra đời của nghề xúc chắt chắt làng mình.

Người dân Phù Hoá còn nghèo lắm và nghề cào chắt chắt như một "cứu cánh". Mùa chắt chắt nhiều nhất là từ tháng Ba đến tháng Tám, nay người Phù Hoá tận dụng cào đến cả tháng 10, 11 âm lịch. Sang mùa giá rét, chắt chắt càng ít đi, hơn nữa mùa này có cào được cũng ít người ăn. Làm nghề này, người ta chỉ sắm chiếc cào, đến mùa trầm mình xuống bờ cát ven sông xúc chắt chắt lẫn trong cát, rồi sàng cát xuống sông, lọc chắt chắt bỏ vào bao mang theo.

Người cào giỏi, ngày kiếm được vài chục lon, đem bán được vài chục ngàn đồng, vậy mà tất cả chi tiêu của gia đình đều từ đó mà ra. Bởi vậy, ở Phù Hoá có gia đình đi cào đủ cả cha mẹ, con cái để kiếm được nhiều chắt chắt, mong đắp đổi hàng ngày. Nhưng cũng thật lạ! Làng Phù Hoá từ xưa đến nay lại được xem là đất học của tỉnh Quảng Bình.

Làng là nơi sinh ra danh nhân văn hoá Nguyễn Hàm Ninh, thầy dạy học của Vua Tự Đức. Làng Phù Hoá bây giờ tính ra có hàng trăm người có học vị tiến sĩ, cử nhân... và hàng chục em vào đại học mỗi năm. Người già ở Phù Hoá thường cắt nghĩa: "Làm nghề này mới biết chịu thương chịu khó để nên người, biết đem cho người cái ngọt ngào còn nhận về mình cay đắng nhọc nhằn. Biết ăn, biết ở, trời cho lại".

Muốn ăn con chắt chắt cũng kỳ công lắm. Chắt chắt cào được đem xa (rửa) thật kỹ vài ba nước, để cho ráo rồi đun xoong nước thật sôi mới thả vào, bỏ ít muối hạt, dùng bó đũa đánh nhiều lần để gạt nhân sang xoong khác. Bị nước nóng, vỏ chắt chắt nở ra, mặt rời vỏ, nổi lên theo nước sang xoong khác. Cứ gạn qua gạn về cho hết mặt thì thôi. Nước chắt chắt sau khi nấu xong có thể làm canh chan ăn ngay với cơm, thêm chút muối ớt, gừng, cảm giác ngọt lịm.


Chắt chắt còn được xào với mít non lá lốt. Xưa nay, món này dành cho người nghèo. Mít non gọt vỏ, băm nhỏ, thêm một ít lá lốt thái mịn trộn đều xào với chắt chắt. Món này bây giờ được bán ở quán nhậu cũng "hút" khách đáo để vì nó được được dân nhậu phong là "đệ nhất dinh dưỡng" và "đệ nhất sạch"...
Người thích ăn kiểu thông thường thì có thêm ít rau muống hay rau tập tàng thái nhỏ đun vừa chín tới, chan với cơm hoặc bắp rang để ăn. Còn nhân chắt chắt nếu ăn bình thường thì đổ lẫn canh, nếu muốn làm món nhậu thì vớt ra cho vào chảo, bỏ ít dầu, gia vị xào lên, đem xúc bánh tráng, cam đoan ăn mệt nghỉ, còn ăn được chừng nào thì còn thèm chừng ấy. Món này hiện được các quán nhậu bình dân khai thác làm đồ nhậu vừa rẻ, vừa hút thực khách.

Lấy bánh đa xúc vào dĩa chắt chắt, dùng đũa gắp một ngọn rau thơm để lên trên và đưa vào miệng. Từ từ nhai để tận hưởng cái giòn tan của bánh đa, cái hương thơm đượm vị phù sa của vừng, cái ngầy ngậy của chắt chắt, trong một chút cay của ớt, một chút chua của cà, một chút nồng của tiêu, một chút thơm của hành... Và cảm giác như vũ trụ đã hội đủ trong vòm họng...

nhung cau tieng anh ve tinh yeu



1.I love you not because of who you are, but because of who I am when I am with you.
- Tôi yêu bạn không phải vì bạn là ai, mà là vì tôi sẽ là người thế nào khi ở bên bạn.

2. No man or woman is worth your tears, and the one who is, won't make you cry.
- Không có ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn, người xứng đáng với chúng thì chắc chắn không để bạn phải khóc.

3. Just because someone doesn't love you the way you want them to,doesn't mean they don't love you with all they have.
- Nếu một ai đó không yêu bạn được như bạn mong muốn, điều đó không có nghĩa là người đó không yêu bạn bằng cả trái tim và cuộc sống của họ.

4. A true friend is someone who reaches for your hand and touches your heart.
- Người bạn tốt nhất là người ở bên bạn khi bạn buồn cũng như lúc bạn vui.

5. The worst way to miss someone is to be sitting right beside them knowing you can't have them.
- Bạn cảm thấy nhớ nhất một ai đó là khi bạn ở ngồi bên người đó và biết rằng người đó không bao giờ thuộc về bạn.



6. Never frown, even when you are sad, because you never know who is falling in love with your smile.
- Đừng bao giờ tiết kiệm nụ cười ngay cả khi bạn buồn, vì không bao giờ bạn biết được có thể có ai đó sẽ yêu bạn vì nụ cười đó.

7. To the world you may be one person, but to one person you may be the world.
- Có thể với thế giới, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới.

8. Don't waste your time on a man/woman, who isn't willing to waste their time on you.
- Đừng lãng phí thời gian với những người không có thời gian dành cho bạn.

9. Maybe God wants us to meet a few wrong people before meeting the right one, so that when we finally meet the person, we will know how to be grateful.
- Có thể Thượng Đế muốn bạn phải gặp nhiều kẻ xấu trước khi gặp người tốt, để bạn có thể nhận ra họ khi họ xuất hiện.

10. Don't cry because it is over, smile because it happened.
- Hãy đừng khóc khi một điều gì đó kết thúc, hãy mỉm cười vì điều đó đến.



11. There's always going to be people that hurt you so what you have to do is keep on trusting and just be more careful about who you trust next time around.
- Bao giờ cũng có một ai đó làm bạn tổn thương. Bạn hãy giữ niềm tin vào mọi người và hãy cảnh giác với những kẻ đã từng một lần khiến bạn mất lòng tin.

12. Make yourself a better person and know who you are before you try and know someone else and expect them to know you.
- Bạn hãy nhận biết chính bản thân mình và làm một người tốt hơn trước khi làm quen với một ai đó, và mong muốn người đó biết đến bạn.

13. Don't try so hard, the best things come when you least expect them to.
- Đừng vội vã đi qua cuộc đời vì những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn đúng vào lúc mà bạn ít ngờ tới nhất.