Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

Đi tìm mùa thu




Gió hỏi nắng khi đang lang thang ngoài ngõ vắng
- Thu ở đâu hỡi nắng
- Không rõ: Nắng trả lời. Sao không hỏi mây, mây phiêu du khắp chốn, đi khắp nơi qua bao vùng đất, mây đem mưa tới cho bốn mùa, có khi mây rõ

Gió lại phiêu du qua các vùng trời tìm mây và hỏi
- Thu ở đâu hỡi mây
- Mây không biết, sao không hỏi phố
Phố là nơi lá vàng rơi trên những lối đi, nơi màu thu trải dài man mác, nơi nỗi buồn đi qua theo làn gió cuốn lá đi, nơi tiếng lá vụn vỡ trên bước chân người thiếu nữ với tà áo dài xinh xắn nhẹ nhàng đi về, có lẽ phố sẽ biết

Gió lại hỏi phố
- Thu ở đâu
Phố lặng im không nói. Bởi phố đã ngàn năm rêu phong với nét trầm tư buồn mặc, phố như gã thi sĩ già đang suy tư về một điều gì đó đã qua, đã thực sự xa vời



Cây chứng kiến hết tất cả.
Có một điều gió không hiểu, gió đi tìm ở nơi xa xôi nào đó mà không biết chỉ cây mới hiểu màu thu ở đâu.
Cây hiểu khi chút vàng mơ len nhẹ trên cọng lá đang xanh, cây hiểu khi nghe tiếng lá thở dài chìa cánh tay như nuối tiếc, cây hiểu khi chiếc lá rời cành rơi xuống chênh chao trong gió, cây biết khi màu vàng của mùa thu đã nhuốm vàng góc phố, cây biết khi cơn mưa phùn mỏng như sương đang giăng giăng trên lá và một chút rùng mình vì giá lạnh khi ngọn gió heo may đi qua.
Và cây cũng đã chứng kiến bao đôi lứa hẹn hò ghế đá công viên dưới bóng cây râm mát. Những cuộc ra đi, những người ở lại đều day dứt như chút thu dùng dằng ở cuối những con đường. Cây đều biết để rồi khi gặp nhau giữa mùa thu, khi chiếc lá cuối rời cành cũng là lúc nàng thu lặng lẽ yêu kiều vội qua, để mùa xuân sẽ mơn mởn những búp non tơ xanh e ấp.



Tôi không thích hoa sữa, mặc dù hoa sữa được nhiều người coi như biểu tượng mùa thu. Hoa sữa ở xứ sở đầy cát trắng và gió Lào này cũng mang hương vị nóng nảy, khen khét, không nồng nàn dịu êm như hương hoa sữa phố Nguyễn Du Hà Nội. Hoa sữa ở đây nồng nặc ngột ngạt khó thở, có cảm tưởng như mùi hương đặc quánh lại tựa một lớp sương mù. Cũng là lẽ dể hiểu bởi hoa sữa ở Quảng Bình Ô châu này trồng dày quá, đi lang thang qua các con phố đâu đâu cũng thấy hoa sữa. Cây sát cây, cành liền cành, lá bên lá. Hoa rụng rơi đầy ngõ phố, hương len cả vào trong giấc ngủ, thậm chí cả trong giấc mơ. Để sáng thức giấc thấy đầu nặng trĩu như đang trong một cơn đau dài.

Tháng 8 đã qua như khép lại một thời hào hùng của mùa thu Hà Nội, chợt thấy lòng mình nhỏ bé vô cùng, trái tim mình nhỏ bé vô cùng giữa mênh mông mùa thu. Lại ước “người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nỗi một con đường”.
Ta có phải là ngọn gió không ?

Không có nhận xét nào: